Chị Tường Anh à, tôi đang gõ những dòng này trong lúc con trai cứ "làm phiền" liên tục đấy: "mẹ ơi nhìn này, mẹ ơi lấy hộ con cái bút đi, mẹ ơi TV có bạn chảy nước mắt kìa, mẹ sửa cái này đi mẹ...". Hạnh phúc quá. Cách đây một năm, cháu là đứa bé ồn ào nhưng chỉ ồn ào một mình thôi, không chia sẻ với ai, mẹ đi làm về cúng không ngước mắt nhìn. Bây giờ đuợc con quấy rối thế này mừng quá. Thêm nữa, Đức vừa đi học về khoe 3 điểm 10 thi giữa học kỳ II.
Tôi nói nhiều quá chị nhỉ. Ở diễn đàn này tôi sắp thành người nói nhiều nhất rồi. Nhưng những ngày đầu con bị bệnh, tôi đua con đi can thiệp ở Viện Nhi, ngồi chờ ở ngoài, tôi nhập hội với các phụ huynh, và sau nhiều ngày chúng tôi bảo nhau rằng phải tự biến mình thành cái máy nói, để còn giao lưu,học hỏi và dạy con, cứ phải lau khô nước mắt mà cười, và phải trân trọng từng thành công nhỏ nhất. Tôi thành nói nhiều từ ngày ấy đến giờ đấy chị ạ. Đi đâu tôi cúng khoe con, mặc dù nhiều người biết con tôi tự kỷ. Họ chẳng có lúc nào mà tỏ ra ái ngại cho tôi nữa. Thực sự, tôi đang trút dần đi được cái gánh lo buồn này trong từng ngày đấy.