Hịch Tướng Sĩ, bản dịch của Ngô Tất Tố.
Sửa lại, mượn lời người xưa để Thầy/Cô trò chúng ta tự xét mình, đừng để hổ thẹn với tiền nhân.
Ta thường nghe: châu Âu coi thường nên dịch nạn lan tràn, California đầu tiên giới hạn đi lại nên số người nhiễm giảm dần. Luật pháp nghiêm minh vẫn cần sự thống hiểu và hợp tác của mọi người.
Đó là việc bên kia trời Tây. Các ngươi ngày nay học cao hiểu rộng, đọc ắt đều nửa tin nửa ngờ. Thôi thì những việc ở xa, hãy để đó không nói đến nữa. Nay ta hãy đem chuyện dịch Covid-19 ở quê nhà ra bàn cùng các người.
Các ngươi sinh ra khi non song đã vẹn toàn, đa phần chưa hề cầm ngọn giáo cây gươm chống giặc. Thế mà các người thấy đất nước bị họa chẳng lấy làm lo, gặp dịch lây lan chẳng lấy làm ngại, làm dân nước Việt mà trong lòng thờ ơ với đại dịch: kẻ thì lén đi chọi gà cho thích, kẻ thì tổ chức đánh bạc mua vui, có người chỉ chăm lo cốt nuôi được nhà, dịch bệnh mặc kệ; có người chỉ mến vợ con, lấy mình làm trọng, hàng xóm ra sao không màng; cũng có kẻ chỉ lo làm giàu làm có, việc chống dịch chẳng thèm đoái hoài, cũng có người chỉ ham mua bán mà quên việc an toàn, hoặc là đam mùi rượu ngọt, hoặc là mê tiếng hát hay mà phá luật cách ly, coi việc chống dịch là của người khác lo, không liên quan tới mình.
Một khi dịch mà bùng phát thì cựa con gà nòi không thể mài ra uống; thuật ở bài bạc không thể đem làm mưu mẹo chống lây lan; vườn ruộng tuy giàu, tấm thân ấy nghìn vàng vẫn nhiễm; vợ con tuy sẵn, của cải tuy nhiều, không thể mua được sức khỏe; chó săn tuy khỏe, không thể đuổi được vi rút, rượu ngon không đủ độ cồn để khử khuẩn; hát loa kẹo kéo có hay cũng không đủ làm vi rút phải điếc; lúc đó thầy trò ta sẽ cùng nằm giường bệnh, đáng đau đớn biết chừng nào!
Nay ta bảo rõ các ngươi: cái chuyện chống dịch phải lo, tuân thủ luật lệ địa phương nên nhớ. Như thế chẳng những là đất nước yên lành, mà bổng-lộc các ngươi cũng được suốt đời hưởng thụ; chẳng những gia- quyến của ta được yên giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng được yên ổn đến già; chẳng những thân này đắc chí, mà đến các người dưới trăm đời nữa không bị ném đá;
Khi hết dịch rồi các ngươi muốn vui chơi thì thỏa thích, đợi được chăng?