Lấy từ trang nội bộ của TT Nhân Văn.
Hôm qua 9/30/2018, bàn việc dạy Giao tế mảng social thinking, một bạn hỏi Thầy: Học tiếng Anh bao giờ đủ. Thầy hỏi bạn đó: Có muốn nghe chuyện Thiền không?
Câu chuyện thứ nhất
Thiền sư đi ngang làng, thấy thôn nữ đang múc nước, bèn ghé vào xin một bát. Thôn nữ dáng điệu mệt mỏi, hỏi Thiền sư.
TCN: Con múc nước vào lu, tháng sau lu lại cạn. Lu chẳng bao giờ đầy nên lòng lại đầy phiền muộn, xin Thiền sư giải thích.
TSP: Con múc nước làm gì?
TCN: Nước mưa. Con giữ lại để pha trà, ngon lắm.
TSP: Con cho ta thử được không?
Thôn nữ đi pha trà, mời Thiền sư. Trà nóng quá, Thiền sư mời thôn nữ ngồi cùng.
TSP: Con ngồi xuống uống với ta. Uống xong rồi chúng ta bàn việc đó.
Hai người ngồi nhấm nháp trà. Thiền sư nói về những cảnh đẹp gặp trên đường đi tìm Kinh, thôn nữ nói về những cảnh đẹp quanh làng, từ con cá ở khe nước trong vào mùa hè cho tới hoa đào rừng vào mùa xuân. Cạn tuần trà, Thiền sư cáo từ. Thôn nữ tiễn ra đầu nhà, bịn rịn chia tay. Thôn nữ chợt nhớ ra.
TCN: Thiền sư vẫn chưa trả lời con vụ múc nước!
TSP: Con múc nước mà lòng nghĩ tới lu đầy rồi vơi nên phiền muộn, không biết bao giờ mới đủ. Con nói múc nước là để pha trà, vậy lúc con pha trà uống, là lúc có đủ đó. Phàm việc gì không có mục tiêu rõ ràng, làm mà nghĩ quá xa về tương lai thì sẽ phiền muộn. Chưa có thì lo không có, có rồi lo mất. Ngày đẹp nhất không phải ngày mai hay hôm qua, mà là hôm nay con ạ.
TSP nói tiếp: Lúc con ngồi uống trà, lòng thanh thản không chút phiền muộn, là do con có “đủ” đó.
Thôn nữ hiểu ra, xin tiễn Thiền sư thêm một đoạn tới đầu làng. Thiền sư nói tiếp.
TSP: Con hỏi vụ học tiếng Anh bao giờ là đủ ư? Ta gửi cho con bài mẫu tiếng Anh về social skills, con phải tra vài chục từ mới hiểu, mới sửa được bài cho phù hợp với học sinh. Thế là đủ đó con. Còn không mục tiêu rõ ràng, vô định, thì học tiếng Anh bao giờ cho đủ? Vì con còn không đinh nghĩa được chữ “đủ” đó mà, như cái lu nước mưa không có đáy vậy. Con đủ tiếng Anh để soạn lại bài đó, dạy cho học sinh của con tiến bộ, thì lòng con sao còn phiền muộn được?
Thôn nữ ngộ ra, lại xin đi theo một quãng. Tới chân núi, thấy nhà đã khuất sau khóm tre gầy, Thôn nữ hỏi tiếp.
TCN: Thiền sư đi thỉnh Kinh gì?
TSP: Ta chẳng thỉnh Kinh gì cả?
TCN: Ơ, Thiền sư nói là đi thỉnh Kinh gì mà?
TSP: Ta đi đường gặp ít nhiều trải nghiệm, thấy được tí, học được chút, ngồi uống trà kể lại cho con. Con cũng kể lại, dạy lại cho ta học được nhiều điều hôm nay. Đó chẳng phải là Kinh sao? Ngôn ngữ có giới hạn, chỉ có con người mới là Kinh được con ạ.
Hai người lại rảo bước… Thôn nữ im lặng, quay đầu nhìn lại, thấy làng mình đã khuất sau núi, bèn thưa: “Thưa Thiền sư, con muốn đi theo Thiền sư, cùng nói Kinh ạ”.
TSP mỉm cười: Chẳng phải con đang đi theo nãy giờ sao?
Hai Thầy trò lại rảo bước đàm đạo. Từ đó không ai thấy thôn nữ trong làng nữa.