Phần trả lời từ chuyên viên Cùng Nhau Vượt Khó3 tuần lễ nhóm CCM ở VN trôi qua thật nhanh chị nhỉ, lịch trình làm việc bận rộn quá, chị TA có bị sụt đi kilo nào không? Mẹ đi lâu quá về nhà con có giận mẹ không?
Ba tuần, lâu mà cũng nhanh. Mình đã chọn làm việc không có giờ lai rai, chọn lao nhọc thay vì có thời gian ngồi cà phê, ăn tiệm... Mệt thì có mệt, nhưng không sốt ruột gia đình ở lại bên Mỹ. Có giờ đâu mà sốt ruột? Một hai giờ đêm, buông mình là giấcngủ đến ngay rồi! À, thế mà không sụt ký nào nhé! Lý do: phải nghiêm chỉnh ăn đúng giờ, mỗi ngày 3 bữa. Nếu không, bệnh đau bao tử hoặc dâng trào thực quản biểu tình là tiêu!
Chị ơi, không biết cảm xúc của các phụ huynh ở Mỹ khi biết con mình bị thẩm định là tự kỷ hay Asperger có "nghẹn ngào" như các ba mẹ ở VN không? Thảo xúc động nhiều khi nhìn thấy những giọt nước mắt của chị Phương, anh Bảo, ... mà nhớ lại tình cảnh mình 10 năm về trước, cũng hoang mang với sự phát triển của con, cũng cay đắng và nhiều nước mắt khi nghe thấy những lời nhận xét của cô giáo về con, nhưng chẳng có một tài liệu nào để đọc, không có internet để tìm kiếm thông tin, cũng không có những forum cha mẹ có con cùng cảnh ngộ vào động viên nhau hay forum CCM để có chuyên gia Tường Anh, chị Xuyến và anh Phi luôn động viên và sát cánh cùng mọi người vượt khó, ... Anh Bảo làm mình nhớ lại 9 năm về trước, lúc đó con mình 3 tuổi, mình cũng tha lôi con đi một vài bác sĩ, có một lần đến gặp anh Lê Khanh - chuyên gia tâm lý, mà nghẹn ngào mãi chẳng nói được câu gì cho ra hồn, đành phải xin lỗi hẹn anh lần sau.
Bậc cha mẹ, thời này hay thời trước, châu Á hay châu Mỹ, châu Úc, vẫn là rứt ruột đưa con vào đời. Vì vậy, ai cũng trên đầu ngọn sóng, rồi chìm ngập dưới lòng nước sâu theo sự phát triển của con, nhất là khi con không được bằng bạn bằng bè. Và đúng là 9, 10 năm trước chắc phụ huynh còn cô đơn gấp bội. Mình cũng nghĩ: hiện tại, những phụ huynh ở tuổi của K và ở dạng tự kỷ nặng, có lẽ bây giờ vẫn đang đau lòng vì độ tiến bộ của con kể như zero.
Kết quả thẩm định của chị TA khẳng định nỗi nghi ngờ của mẹ Khoa là đúng (mẹ Khoa cũng giỏi phải không chị, chỉ đọc tài liệu thôi mà nghi con mình đúng chóc, nếu được đào tạo học hành bài bản chắc mẹ Khoa có tiềm năng trở thành chuyên gia chị nhỉ

).
À, nếu có định thành chuyên gia thật, mình hoan hô hai chân, hai tay. Con Của Mẹ tìm chuyên gia người Việt mỏi mắt.
Có lẽ vì đã trải qua nhiều năm khó khăn và bất an với con, nên giờ đây kết quả thẩm định không làm em khóc vì thất vọng chị ạ, mà lại giúp cất đi gánh nặng mà lâu nay em phải chịu đựng. Giờ đây em biết mình phải làm gì với con, mình phải giúp con như thế nào, phải giữ mình bình tĩnh hơn để không trách móc con nặng lời những khi con gây chuyện rối rắm ở trường, phải nói ít - không được càm ràm dài dòng vì nói nhiều con không hiểu, mẹ Khoa cũng phải bắt đầu tư duy chuyện "hướng nghiệp" cho con nữa,...
Ấy, nói khúc này nghe chí lý nhất nè! Nói cho cùng, ông bà bảo trời chẳng chịu đất thì đất phải chịu trời. Con đã là một cá nhân với tâm tính là thế, thay đổi thế nào được? Bởi vậy mình vẫn ưng ý với TEACCH vì họ không chủ ý thay đổi đứa trẻ. Có nói ngàn lần, có cho ngàn bài giảng dài chục trang giấy, cũng.. thế thôi! Điều mình phải làm là chấp nhận cho con có những tính khí khác người, và cố gắng giúp con hiểu rằng những tính khí ấy không nên bộc lộ với người lạ!
Hướng nghiệp cũng là quan trọng. Thảo bắt đầu để ý và trò chuyện với con là vừa rồi! Hãy giúp K hiểu yếu điểm và ưu điểm của mình để K biết chọn hướng đi thích hợp
Chị có thấy Khoa là một cậu bé thân thiện và "tự nhiên" không? Mới đến chỗ của chị lần đầu mà K đã rất tự nhiên chạy lên lầu, nếu chị không xuất hiện và chặn lại, chị biết K sẽ làm gì không? K sẽ vào toilet và bấm nút xả nước

Từ nhỏ đến giờ K có thói quen ngộ nghĩnh đó, mẹ K vẫn chưa nghĩ ra con thích cảm giác gì khi làm việc đó (hỏi con tại sao làm vậy thì con chỉ nói đơn giản là tại con thích vậy thôi).
Với bác thì chả sao. Nhưng nếu cua con gái người ta mà thế thì sẽ bị đưa ra đầu ngõ trồng cây si!!!

Mình có em bệnh nhân cũng thế, và tụi mình dậy: Nhớ xin vào nhà vệ sinh, vào đấy không cần đi tiểu mà chỉ cần giật nước rồi ra!
Em cũng rất cảm ơn sự có mặt của chị TA và nhóm CCM ở SG. Vừa rồi ba của Khoa đã cùng mẹ K đi tham dự các buổi gặp mặt chuyên gia, đã nghe chị báo cáo & giải thích kết quả thẩm định về tình trạng của Khoa. Ba Khoa giờ đây đã hiểu và chấp nhận con trai mình như thế. Em thấy vui vì giờ đây em có thêm một người bạn đồng hành cùng chia sẻ những trăn trở của mình về con, con sẽ có tinh thần vững chãi và sự quan tâm cần thiết của cha để hỗ trợ con vượt qua tuổi dậy thì khó khăn sắp tới. Cảm ơn chị rất nhiều, nếu ông xã em không gặp chị thì chắc là giờ này ảnh vẫn nghĩ là mẹ Khoa nên là bệnh nhân của BS tâm lý, chứ không phải là Khoa

Ba của Khoa trí thức, hiểu biết, và chấp nhận con (ít nhất vào lúc mình nói chuyện với Thảo và anh ấy). Mình rất mừng khi thấy có hai vợ chồng cùng chèo chống. Vai trò của anh sẽ rất quan trọng từ năm nay trở đi, vì K vào tuổi vị thành niên sẽ nghe lời ba hơn mẹ! K trở thành thanh niên, hướng dẫn của Ba sẽ vô cùng cần thiết. Chúc mừng Thảo đã có anh ấy cùng nắm mái chèo. Bạn chuẩn bị chuyển mái chèo cho anh ấy là vừa.
Bạn cũng nhắn với anh ấy giùm mình rằng nhiều ông bố khác cần có sự chia xẻ kinh nghiệm của anh ấy, để họ cũng nhúng tay vào giúp vợ hỗ trợ con. Nhóm trẻ của chúng mình cần sự nghiêm nghị của bố lắm!
Em đang chờ chương trình huấn luyện của chị TA soạn cho Khoa đó. Nói thật với chị, em cũng đang bị "rối rắm" không biết nên bắt đầu cái gì trước, vậy chị TA giúp một cái plan càng chi tiết càng tốt chị nhé. Cảm ơn chị nhiều nhiều.
Mình đã bắt đầu soạn kế hoạch. Đừng ngại khi thấy "rối rắm". Bạn có phải trong ngành đâu, cũng như bây giờ ai hỏi mình chuyện điều hành, thương mại, nhân sự, hay thống kê (như mình đã... hổng biết gì hết trước ba của K về thống kê) mình rối gấp ngàn lần!
Khoảng tuần cuối tháng 9, bạn sẽ thấy kế hoạch được gửi đến bạn, và CCM cần sự đồng thuận chính thức trên kế hoạch chi tiết ấy. Sau đó là bài đến tận nhà! Chờ nhé!
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK