gửi bởi Nguyá»…n Mỹ » T.Ba Tháng 8 21, 2012 6:44 pm
CÓ MỘT NGÀY...
(Tặng con trai – ThĐ yêu của mẹ)
Có một ngày, trong giấc mơ của mẹ
Nhìn thấy con - một cậu bé Thiên Thần
Mũm mĩm trắng xinh, lung linh áo tã
Nằm trong giường cùng với cả nhà ta.
Có một ngày, kỳ “khai hoa nở nhuỵ”
Con chào đời, 1 dáng vẻ đáng yêu
Ánh mắt đắm say nhìn ngắm mẹ từ đầu
Con tròn trịa, con hoàn toàn hoàn hảo.
Có nhiều ngày, thời gian trôi cùng mẹ.
Nhiều tháng qua con sẻ chia bên mẹ:
Những vui buồn, âu yếm lẫn giận hờn;
Khi ốm đau, khi cùng chơi mọi chốn.
Con vẫn lớn, ngoan, tươi vui bên mẹ .
Mọi thứ bình thường trừ 1 thứ...bất thường!
Ngôn ngữ của con...sao chỉ từng từ một?
Con hiểu mẹ, hiểu những gì người lớn nói,
Mà khó sao con chẳng nói theo yêu cầu.
Mẹ lo lắng, “rinh” con đi mọi chỗ,
Bác sĩ gần xa, chuyên khoa, cả bạn gia đình.
Nhưng tất cả...nhìn con đều chẳng thấy,
Chỉ nói rằng con chậm nói...thế thôi!
Mẹ vẫn hiểu: rõ là con chậm nói.
Mẹ vẫn dạy con, tâm sự, chuyện trò.
Con vẫn hiểu, vẫn đáp lại chia sẻ,
Chỉ có điều, ngôn ngữ “body” thôi.
Rồi một ngày, qua các trang Tự Kỷ
Mẹ hiểu phần nào nỗi khó của con.
Mẹ buồn lo, mẹ đắm chìm suy nghĩ,
Tìm cách nào phù hợp hỗ trợ con.
Nhưng ác thay! Tự Kỷ chẳng là bệnh.
Chẳng thuốc gì chữa khỏi hẳn cho con.
Thế giới nhiều nơi đã mất bao công tìm,
Giờ vẫn vậy, vẫn chưa ra lời giải.
Mẹ dần dần học hỏi từ mọi nơi,
Mọi phương pháp, mọi phụ huynh chia sẻ.
Mẹ chắt chiu từng lời, rồi ngẫm nghĩ,
Để tìm phương hỗ trợ khó khăn con.
Biết sức mình, lựa điều kiện, chắt chiu,
Mẹ cùng con, từng ngày, cùng cố gắng.
Từng buổi đi chơi, từng bữa học bài,
Nhích từng tí trên con đường “hội nhập”.
Giờ mẹ hiểu những lần con bị cắn,
Là do con chẳng thể tự bảo vệ mình.
Những ấm ức của con sau những giờ ở lớp,
Là bởi vì cô, bạn chẳng hiểu con.
Con khó ăn, con không nhai, chỉ nuốt,
Mãi đến giờ - 5 tuổi, cháo hoặc cơm chan,
Ực 1 cái...thế là xong 1 bữa.
Mẹ cùng con tập từng tí, từng ngày.
Giờ con cũng đổi thay, biết nhai được chút.
Thế giới của con: Ôi! một mình một kiểu:
Không đồng phục, dép lê, không đi chung xe buýt;
Không xếp hàng, không ăn tiệm, không bệnh viện công.
Thế giới của con, phải luôn là...cho VIP!
Khiến mẹ đau đầu mỗi lúc nhìn...hoá đơn.
Con khó tính, con luôn đòi hỏi quá!
Rằng phải yêu chiều, phải có...chỗ đứng riêng!
Rồi một ngày, mẹ mong, trời sẽ sáng.
Ánh mặt trời lại chiếu sáng ở phía Đông,
Soi rọi sắc hào quang vào bầu trời Tự Kỷ,
Để các con vững bước tiến vào Đời.
Để những vất vả, nhọc nhằn của cha mẹ,
Để những khó khăn, yếu kém của các con,
Được nâng bước, được sẻ chia, giúp sức.
Cho các con yêu phát triển được nhiều nhiều.
(Nguyen My – Tp.HCM ngày 21 tháng 8 năm 2012.)