Đầu tiên chị xác nhận là mặt em không "chướng" tí nào, với chị những người mẹ có con TK và luôn phấn đấu hết lòng vì con luôn là hình tượng đẹp nhất (trong đó có chị mà


Chị rất cảm thông với stress mà em đang mang, ít nhiều gia đình nào cũng có như vậy, hiếm khi có người cha nào kiên nhẫn, chịu khó với con như mẹ. Làm sao cho ba nhận ra vấn đề hết sức khó khăn mà mẹ phải 1 mình gánh vác trong khi ba thừa sức góp sức chung cùng mẹ dạy con. Chị cũng trãi qua thời gian tương tự như em, khi ba HN chưa nhận ra hết vấn đề và chưa cùng góp sức. Thế rồi, cả nhà cùng đi xa 1 chuyến, nếu ba không tiếp tay chăm con khi mẹ phải lo cho con ăn uống hay giặt giũ.... thì làm sao, bé sẽ gây phiền cho gia đình mà mình ở nhờ (là gia đình bà con bên ba mới là ...ngặt !

Câu chuyện trên đây của chính gia đình chị kể cho em để em thấy rằng ai cũng có khó khăn, ba thương con lắm chứ, nhưng thể hiện không như mẹ, em nên động viên anh ấy, khen ngợi hơn là trách móc và buồn giận, em thử coi sao, chị biết là khi ba lơi là con như thế, em buồn giận lắm, bảo em phải động viên ba, khen ngợi ba khi chính bản thân em chưa hề được ba động viên hay nhìn thấy công sức em bỏ ra là 1 việc khó cho em. Đôi lúc mình phải điều chỉnh tâm lý 1 chút cho ....được lợi thì em cứ làm nhé.
Thân mến,