E kể 1 câu chuyện này để các anh chị nghe xem "trình" của Đ tới đâu nha.
Dạo này ông nội (84t) bị ốm, sau khi xét nghiệm ở bv, ông bị nhận "1 bản án" khiến cả nhà đều rất hoang mang và lo cho ông. Ông vẫn cố gắng vui để vợ,con,cháu yên tâm. Bà nội cũng "thêm tí phần" bằng việc ...cũng ốm để con cháu q.tâm tới mình cho...cân

(số là bà thường "phóng đại" mọi v.đ về sức khỏe lên...tầm cao mới). Bà ho, ho và ho, mỗi lần ho lại "chết mất, ho thế này thì chết mất" khiến mọi người trong nhà đều quay đi tủm tỉm cười vì trong nhà xưa nay ai cũng biết tính của bà, anh chị lớn còn cười nói "bà ho thì chết thế nào được, nhưng người nhà không bị ho thì sẽ chết thật vì chả ai yên mà ngủ nghỉ được, cả ông ốm rất nặng vẫn phải chăm bà, nếu bà cứ tiếp tục làm nũng thế này thì chỉ sợ ông không sống qua được tới Tết ấy chứ."
Câu chuyện tưởng cứ "bình tĩnh" trôi qua như vậy, nhưng chẳng ai ngờ Chàng Đ nhà ta "đáo để" và lém lỉnh hết sức.
Tối qua, chị gái lớn của chồng em tới nhà chơi thăm các em và cháu trước khi về Bắc (hai bác vào đây cũng lâu rồi). Nhìn thấy bác tới, cậu chàng lém lỉnh chạy ra và bắt đầu...ho, ho như kiểu của bà nội, vừa ho vừa tủm tỉm và "ái xời" "á à"...nghe "đểu" kinh khủng. Con cứ tiếp tục trêu ghẹo 1 lúc cho tới khi ...ho thật và ói cả ra
Cả nhà cười vì thằng cháu láu cá, tưởng "ít biết" ai dè...
Sau đó e phải mắng át đi để con đỡ tiếp tục. Bác về thì mọi thứ lại OK không như thế nữa.