Hiện nay Đ phát triển tốt về thể lực, người cao trông thấy, sự hiểu và nhận thức thấy tốt lên. Nhưng hình như v.đ ngôn ngữ của con thì ...em cũng không biết phải nói sao nữa.
Khi Đ nhận thức tốt lên và tới gần tuổi dậy thì hơn, Đ cần từ vựng, kỹ năng ngôn ngữ nhiều hơn để nói ra cái mình muốn, hiểu người ta muốn gì... Nếu ngôn ngữ không theo kịp, Mỹ sẽ đụng phải vấn đề hành vi và tâm lý. Nó giống như 1 người không biết tiếng Anh và qua Mỹ sinh sống . Thời gian đầu quanh quẩn trong nhà thì OK, khi ăn hết thùng mì gói rồi, có nhu cầu ra ngoài giao tiếp, đi siêu thị, kết bạn bè ... thì bắt đầu thấy vấn đề . Vậy thì chỉ có 3 lựa chọn: hoặc đi học tiếng Arab (can thiệp), hoặc khua tay chân cho thiên hạ biết mình cần gì (hành vi), hoặc rút về nằm nhà khỏi bạn bè cho nó đỡ nhức đầu (tâm lý), hoặc chỉ đi chợ VN/chỉ chơi với người Việt (tâm lý /sống trong khu biệt lập dành cho trẻ TK). Có lẽ Mỹ chỉ chọn giải pháp đầu là đi học tiếng Anh?
Thỉnh thoảng có các trường hợp đặc biệt như dùng cử chỉ, giọng nói của người đối diện để giao tiếp . Mình đã gặp các bé như vậy . Các em này tốt về nhận thức, dùng nó để phụ cho điểm yếu ngôn ngữ của mình . Dĩ nhiên đó chỉ là vấn đề thời gian cho tới lúc em không thể theo kịp nữa (khi ngôn ngữ bắt đầu đi vào trừu tượng, liên hệ, liên tưởng).