Hu hu, đang tâm sự chuyện của con giai thì được chuyên gia tư vấn ngay. Còn mới đưa vđ của con gái lớn ra xin tư vấn thì các chuyên gia "sợ" quá nên "bó tay.com" rồi hay sao thế này?
Trong khi chờ được tư vấn cho cả hai con, em lại post bài về con trai nè.
2 ngày nay con có vẻ rơi vào trạng thái trầm trầm về tính cách, có vẻ con buồn. Không rõ chuyện gì nhưng trong khuỷu tay con có vết trầy xước đỏ, hỏi thì cô nói là chắc do con gối tay ngủ nên vậy. Mẹ không tin hỏi lại và khđịnh luôn là ở nhà con thường gối tay nhưng không bao giờ như thế cả, chắc chắn là lí do khác, sáng rồi cô gặp mẹ và nói lại là con tự ngã khỏi giường.(!!!). Mẹ tạm tin lời cô nói, nhưng sẽ tính tiếp cho tới khi có sự thật khác.

. Lẽ dĩ nhiên mẹ có nói sơ với cô về sự yếu ớt mong manh của con như vđ da thịt, xương cốt, con cầu tự.... và nhắc nhở cô có gì trao đổi thật để mẹ còn biết để về nhà chuẩn bị thêm cho con khâu tâm lí...
Sáng nay ba và chị chuẩn bị ra khỏi nhà để đi làm và đi học, con cũng ra quậy phá ba chút chút. Thấy ba đang nấn ná trêu ghẹo mà chưa đi, chị Hai thì đang lo trễ giờ, vậy là con chỉ tay ra ngoài và giục "Đi" (nhưng nuốt âm đ, sao vẫn nghe ra từ "đi", vậy là sao nhỉ?). Tới lớp, thấy các lớp đang tập trung tại sân, nhạc nổi lên, chuẩn bị tới giờ tập td. Thấy có vẻ sợ trễ, con đẩy người dùn mẹ và mắt hướng lên cầu thang ý nói nhanh lên còn kịp giờ td. Mẹ "à, con muốn nhanh lên lớp tập td buổi sáng phải không?". Đang lên cầu thang thì thấy cô dẫn các bạn xuống sân. Thấy còn lỉnh kỉnh dép, cặp...nên mẹ đưa con lên lớp (con chỉ chịu tự xuống đi cầu thang khi tới giờ về buổi chiều và mẹ phải làm vài động tác nhúc nhích vui vẻ và phải cùng đếm số bậc cầu thang - 50 bậc cả thảy. Còn khi lên lớp con luôn đu người đòi bế, đặt thế nào con cũng không chịu xuống đi bộ.). Tới lớp thấy cô khoá cửa, con nhìn vô lớp ngạc nhiên, lại nhìn ra hành lang trống trơn không người, con ...ngơ ngác không hiểu. Mẹ giải thích là "lớp mình xuống tập td dưới sân, mẹ con mình xuống sẽ trễ nên mẹ cùng con tập ngay ngoài lớp theo nhạc nha" (thực ra toàn trường sẽ rất đông, ngoài đường sẽ nhiều người nhìn ngó. Mẹ không tự tin khi nghĩ sẽ có 1 chỗ cho con tập dưới đó. Mẹ ngại cho mẹ thì ít mà ngại cho con thì nhiều, với cách dìu con như mọi ngày có thể sau đó con sẽ càng tự ti hơn và mặc cảm sẽ tăng, khi đó có thể sẽ là gặp nhiều trở ngại hơn về khâu bộc lộ tình cảm ra bên ngoài. Nghĩ vậy nên em kéo con ngồi xuống ghế ngoài cửa lớp, 2 mẹ con cùng ngồi sưởi nắng sớm, cùng tập vài động tác td ở nhà và vài động tác về co duỗi tay chân. Lát lớp lục tục kéo lên, cô mở cửa phòng, cô hỏi sao mẹ không cho con xuống cùng tập td với các bạn, mẹ trả lời sợ xuống k kịp (lẽ dĩ nhiên mẹ không nói thật ra cảm xúc của mình). Cô mời con vào nhưng con tỏ thái độ hờn dỗi nhất định không vào. Mẹ đứng lên để con đứng lên theo nhưng con k đứng mà chỉ vào ghế rồi ngước lên nói với mẹ "Ngồi" (cũng nuốt âm N nhưng sao vẫn ra chữ Ngồi nhỉ?), mẹ đành ngồi xuống để vuốt ve con. Con có vẻ muốn mẹ cùng ngồi chơi cùng, con phản đối việc vào lớp dù cô mời chào con ăn sáng. Có vẻ con có cảm giác bị bỏ rơi, bị bơ vơ nên mẹ ở bên con chốc lát. Mẹ vô lớp lấy tô đựng đồ ăn sáng mang ra tính cho con ăn rồi mới về nhưng con từ chối ăn (dù mọi khi tới bữa là con nhìn thòm thèm muốn ăn). 1 cô hiệu phó đi tới, cô vui vẻ hỏi han tìm hiểu lí do sao con không vô. Mẹ trao đổi nhanh cho cô biết sơ qua tình hình. Vậy là cô ngồi xuống bên con và niềm nở nhẹ nhàng hỏi chuyện con. Chừng như cơn "hờn mát" có vẻ nguôi nguôi, con không căng thẳng nhưng vẫn níu tay không cho mẹ về. Mẹ dỗ dành "để mẹ về đi chợ mua đồ về chiều nấo cháo con ăn nha". Lời dỗ ngọt này có vẻ hiệu quả hơn lời cô "để mẹ về đi làm kẻo trễ giờ" or "mẹ để xe ngoài cổng, phải ra dắt vô kẻo mất xe..., bla bla..."
Cuối cùng con cũng vui vẻ để mẹ ra về, cô dắt con vào lớp và ngồi vào bàn ăn, mẹ vẫy tay tạm biệt con về, ánh mắt con nhìn theo mẹ, có vẻ như sự vui vẻ đã trở lại.