Vâng, em sẽ chăm chỉ trao đổi cùng con về những sự chuẩn bị thay đổi, con có khả năng thấu hiểu, chắc con sẽ phối hợp tốt hơn.
Em cứ chuẩn bị trước những tình huông mà em thấy con có thể khó chịu, bất ngờ. Rồi em sẽ thấy hắn đáp ứng tốt hơn. Mà cái này phải làm dài dài nhé, đừng thấy con ok là bỏ. Đến năm hắn vào tuổi vị thnàh niên thì hắn không thèm nghe mình nhiều, lúc ấy mình đành... thôi.
Nhưng có 1 điều e nghĩ thuộc về bản chất con, điều này sau sẽ qđịnh nên tính cách con: đó là sự bất khuất khó lay chuyển, cái gì mà con không thích thì không cách nào lay chuyển được. Sau lớn có suy nghĩ chín chắn được thì không sao, còn giai đoạn "chuyển mùa" hay như không thể chín chắn được thì sẽ là điều ám ảnh tệ hại vô cùng. Con có nhiều cái "ương ngạnh " đến phát lo lên như: trời có lạnh mấy cũng không chịu đi tất đội mũ, trời nắng mấy cũng không chịu đội nón, đồ không hợp nhãn thì cương quyết không mặc, giờ không thể tập được cho con đội nón BH, ngồi xe máy thì không đeo khẩu trang và không chịu ngồi giữa người lớn...
Dĩ nhiên đó là bản chất. Và vì là bản chất nên mình không muốn, và cũng không thể, thay đổi hắn. Mình chỉ giúp hắn thích ứng khi cần thiết thôi. Còn giờ riêng của hắn, phòng riêng của hắn, mai này là vợ con hắn, thì mình không đụng vào làm gì.
bạn càng kể mình càng thấy hắn có khó khăn với không gian chung quanh, ngại va chạm, sờ đụng. Thằng con nhỏ của mình cũng thế, nhiều khi rất bực, nhưng giúp hắn thích ứng thì có dễ hơn một tí, vì độ "cuơng quyết" của hắn kém hơn bố mẹ.

Trong những cái "dở hơi" đấy vẫn có tia hy vọng, 2 bữa nay thấy cô cũng khen nhiều lắm, con có vẻ bđầu thích ứng với sinh hoạt của lớp trên. Bữa qua cô khoe là chịu ngồi vào bàn vẽ và tô màu, nhưng không chịu để cô cầm tay trợ giúp. Bữa nay thì ngồi vào lòng cô để cô đọc truyện cho nghe, nhưng chàng thích tự tay lật truyện là chính. Tlai có vẻ hợp duyên cô mới.
Quen quen với môi trường, hắn sẽ dễ dàng thích nghi hơn. Việc đọc truyện thì cứ cho hắn lật trang, miễn biết chờ cô đọc xong trang ấy.
Chiều nay về thấy có vẻ "đằm đằm" tính, bữa ăn mẹ cho ngồi quậy đồ ăn như mọi khi, tận dụng cơ hội dạo này con hay "ăn dỗ" mẹ nên em nhẩn nha dùng đũa nhón từng chút cơm khô (cơm không) cho vào miệng con, mỗi lần tí ti chừng đầu ngón tay út. Con chịu khó nhâm nhi và nhằn nhằn trong miệng rồi nuốt ngon lành. Bữa nay tính ra cũng ăn được chừng 3 muỗng đầy. Với con vậy là có thành công đáng kể rồi, và em bắt đầu hy vọng...
Ha ha, vậy đóng kỹ cửa, coi chừng gió nam nó thổi làm cu cậu ngựa quay đường cũ. Mà mẹ nó đừng thừa thắng xông lên mà bắt ăn ngay cả chén nhé. Từ từ thôi.
Nhưng, con lại có hành vi mới rất nguy hiểm, việc này mới có 2 ngày nay thôi. Con luôn đòi phải rót đầy ly nước, rồi lừa lúc mẹ không để ý thì cúi mặt xuống và uống nước bằng ...mũi, rồi thích thú khi hắt hơi ra ngoài cho nước bay tung toé, hắt hơi mấy lần khiến mặt mũi đỏ ửng lên. La mắng, nhắc nhở nhưng con cứ nhe răng ra cười nhăn nhở. Chả hiểu nữa.
Nguy hiểm đấy em ạ. Em cất nhũng cái ly to đi, để ly càng bé càng tốt. Có điều, chỉ có ly xay chừng, loại ly uống rượu mạnh, thì miệng ly mới nhỏ xí thôi. Hay là... cả nhà đổi gout uống bằng chai???

Em đùa tí thôi, chồng em được cái luôn biết vợ mình là "hàng độc"![]()
![]()
Độc đây là độc hại hay độc địa đấy?