Cả nhà em vừa đi DL HK về (đi theo đoàn của cty ông xã), em kể mọi người nghe chuyện của các con em nha:
Vì hành trình đi là đêm thứ 6 rạng ngày thứ 7 vừa rồi, trước đó em cứ phân vân không biết tối thứ 6 có nên cho con đi học với thầy giáo không hay xin cho con nghỉ 1 bữa vì đêm đã đi ra sbay rồi. Phân vân không biết đi học thì có ảnh hưởng ghì không? Không đi thì sao... Nói chung là phân vân và phân vân...Buổi sáng thứ 6 khi em đang họp thì nhận được đt của thầy, vì biết em đang họp nên thầy nói đt sau, sau em llạc mãi k được, nhắn tin cho thầy xin cho con nghỉ 1 bữa, ai ngờ thầy cũng vì đang ốm nên cũng muốn cho Đ nghỉ học 1 bữa. Hóa ra ngay cả 1 buổi học mà Thầy-Trò cũng có cùng Duyên để không dạy và không học, để cho đôi bên khỏi áy náy về qđịnh của mình.
Biết trước hành trình này sẽ gian nan vô cùng, nhưng muốn cho 2 con (cả em nữa) được "mở rộng tầm mắt" để nhìn ra thế giới bên ngoài, do vậy em qđịnh cùng cho con đi. Nhưng hành trình gian khổ bắt đầu ngay khi con lên máy bay, máy bay chuẩn b5 cất cánh khiến con hoảngh loạn vô cùng, con níu kéo, con vật vã kêu gào, con sợ....sợ cái gì chông chênh không đặt xuống đất, cả lẽ con bị đau tai...khiến mẹ thì vật vã giữ con trong khi con quằn quại giãy giụa chừng hơn 10p, sau đó con mệt nên nằm lừ đừ, mẹ cũng mệt theo nên lừ đừ luôn.
Xuống sân bay, tới khu vực làm thủ tục hải quan để nhập cảnh vào HK, đi trên dãy cầu thang cuốn, con vui mừng hớn hở khi nghe từng tràng dài thứ ngôn ngữ "thủng lẻng xẻng", mặt con bừng sáng lên và khi tiến tới sát quầy của cô nviên hải quan, con hớn hở xổ ra 1 tràng giống như" Sườn xào xương sân xương sa" khiến mẹ và ba cười và con thì hí hửng ra mặt. Mẹ trêu "sườn mà xào xương xân xương xa hả?" và con cười như nắc nẻ.
KHông về ngay khsạn mà còn "Lênh đênh" trên xe đón đoàn tới tận hơn 3 giờ chiều khiến con mệt vì đói và nắng nôi, mẹ cũng vì vậy mà "quạu" dù đoàn cũng được ăn sáng và trưa nhưng vì bực nhất là lôi thôi khi ăn uống không được thoải mái, con thì chỉ ăn được những thứ mẹ mang đi như cháu ăn liền or sữa (mà sữa bột phải pha thành nước, rồi múc bằng thìa nhé). Chẳng còn tâm trí hướng tới cái gì ngoài mong muốn về ksạn.
Cũng tới lúc về ksạn, lại đối mặt với thử thách mới. Con sợ đi thang máy, khi cánh cửa đóng lại là khi con hốt hoảng chồm người ra, tay chỉ ra ngoài và kêu lên "đi ra, đi ra" và mẹ phải ôm chặt con để giữ, ba thì phải lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Cứ như vậy mỗi lần lên xuống thang máy là lại như vậy.
Ngày thứ 2 là ngày tự do tham quan mua sắm hay thưởng ngoạn, nhà em qđịnh cho con đi Disneyland, muốn đi tàu điện ngầm cho biết, nhưng cũng như thang máy đều khiến con hốt hoảng. Con sợ những gì bịt kín mà chuyển động hoặc chuyển động mà không vững. Cuối cùng sau 2 chặng ngắn ngủi nhà phải đi ra và đi taxi (vụ này thì ok)

Tới nơi con vui vẻ nô đùa khi ở ngoài cổng nhưng vô trong 1 lúc là mệt nên cả nhà lại "rụng ngay" và trở về ksạn. (phí 1 lần đi công viên)
Tối đến book riêng chuyến du lịch trên tàu thủy để ngắm nhìn màn bắn lade từ các tòa cao tầng, con khó chịu và vật vã vì cảnh xếp hàng khi nóng bức, rồi lại ấm ứ khi đi trên du thuyền, nhưng rồi cũng trôi qua ổn thoả.
NGày thứ 3, ngày trả phòng và "lênh đênh". TRả phòng từ hơn 8 giờ sáng, theo đoàn đi ăn sáng, tham quan rồi shopping, rồi ăn trưa, rồi shopping...rồi ra sbay lúc hơn 6g. Chẳng còn tâm trạng mua sắm, tham quan, thường ngồi lại trên xe, ai đi đâu mặc kệ...RA sbay khi con chbị tinh thần đối phó với việc máy bay cất cánh, con căng thẳng. Dù đã chbị sẵn khâu tâm lí từ trước khi đi, dù luôn luôn nói trước nhưng kết cục vẫn không thay đổi tuy có khá hơn lần đi chút. LẦn này biết con sợ cả bóng tối nên 3 dãy liền nhau cùng mở hết đèn sáng để con bớt sợ, nhưng con vẫn hoảng hốt ...
Về tới sân bay tại SG, con như thấy nhà mình nên tâm lí thoải mái, đi taxi về con còn vui hơn, về tới nhà là con hớn hở ra mặt, nô đùa giỡn với cả nhà vui vẻ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Riêng cô chị, vì đoàn có mấy người Nhật, nói tiếng Anh cộng chút tiếng Nhật khiến con thấy như "cá gặp nước" con tha hồ trổ tài thi thố, cả chuyến đi con thích thú với việc được trò chuyện cùng Sếp trưởng và vợ con của ổng, khiến họ ngạc nhiên vô cùng. 1 cô bé chbị vào lớp 3 với vốn tiếng Anh giàu có,(giờ "thả" con cả ngày với bác Tường Anh và bác Phi thì con cũng có thể "hầu chuyện "hai bác được đó) nói như gió khiến cho mọi người trầm trồ, con thì vui vẻ hết mình vì được bày tỏ khả năng. Nhiều lúc mẹ phải "kìm bớt cảm xúc" của con lại. để dung hòa mọi mối qhệ vừa phải...
Cậy ấm con thì sau chuyến đi này mẹ hiểu con rõ hơn 1 tí nữa, mẹ biết con sẽ có năng khiếu tiếng Hoa, sau lớn đi học, nếu được học tiếng Hoa con nhất định sẽ "thành tài", lẽ tất nhiên con phải "mở miệng" với vốn tiếng Việt trước đã, phần này mẹ đang nỗ lực cộng với sự qtâm và hỗ trợ từ các chuyên gia thì mẹ cháu mới giúp cháu được. Con nói được mấy từ liên tục như: đi ra, vào, đi, đi từ từ.
Cái gì cũng có giá của nó!. "cái giá" của gia đình cháu trong chuyến du lịch này là thế đó.
Em rất mong nhận được lời nhận xét và phân tích hành vi cũng như cách thức giúp cháu hạn chế được những vấn đề mà em vừa nêu. Mong các chuyên gia và các anh chị chỉ bảo giùm em.
Em cảm ơn nhiều