Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi phi » T.Sáu Tháng 10 30, 2009 10:39 am

huyenkbvn đã viết:Cảm ơn anh Phi (vì đã gợi mở topic này), Cảm ơn chị TA (vì đã kể cho chúng em nghe một câu chuyện sống động).
Trẻ em bên đó thật là sung sướng vì đã có sự quan tâm của cq. Mong sao CCM "nghĩ cách" giúp trẻ em VN ...
Nếu có thể được, em cũng mong các anh chị chia sẻ thêm 1 vài trường hợp cho các dạng TK khác nữa, chứ J. này đúng là thiên tai rồi đấy ạ.


Chị TA về trẻ TK, chị Xuyến thì chuyện học hành các bé (chị Xuyến từng là gv cấp I mà)... Giá mà kể ra được thì tốt nhỉ, nhưng chị TA bi khựng vì cái này đây

Parents do share personal information with us, hence we have the duty to respect their trust and keep this information private, by restricting access of others to that information. We should strive to create a trusting environment by respecting parent privacy, encouraging parents to be as open as possible during the course of the visit.

Vì vậy chị TA thường gặp bố mẹ trước, thuyết phục/xin phép họ rồi mới dám kể (nhưng vẫn dấu tên). Được cái họ ở Hoa Kỳ, các bạn ở VN nên phần lớn họ không ngại.

Ở VN mới đây em có đọc 1 bài báo về "Các thần đồng ngày ấy... bây giờ", kể lại hiện trạng 1 số bé cách đây 10-15 được coi là sự kiện, được báo chí ca ngợi vì đã biết đọc, biết làm toán từ khi 2, 3 tuổi... giờ đây đều "có dấu hiệu TK", đều học rất thường, thậm chí diễn đạt còn không hết ý, khó nghe... -> thật buồn quá!!!


Tôi có người bạn học rất giỏi, nhảy 2 lớp ở cấp 2. Cuối cùng nó ra trường ĐH trước bạn bè đồng lứa khoảng 4 năm. Lúc ở cấp 3, nó chỉ toàn yêu trộm "các chị" trong lớp. Kỹ năng sống, giao tế thấp vì ít tuổi, nên nó cũng không chơi được với đám bạn trai. Lúc lên đại học, cu cậu cũng ế trong khi bạn bè thì yêu đương nhăng nhít. Hay là vì thế mà nó học giỏi nhỉ?

Có bài hát gì đó quên mất tên rồi, có câu: "Cho đi lại từ đâu, chưa đi vội về sau. Cho tôi thời niên thiếu, dễ khóc dễ tin theo..."

Phi
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Bảy Tháng 10 31, 2009 1:30 am

Trẻ em bên đó thật là sung sướng vì đã có sự quan tâm của cq. Mong sao CCM "nghĩ cách" giúp trẻ em VN ...


Thì cũng đang tiếp tục nghĩ đấy! Ngày nào cũng ôm CCM đến 2, 3 giờ đêm này. Cuối tuần họp hành, lấy cớ đưa các con đi chơi, thực tế là thả chúng ra sau vườn của một thành viên, rồi cho chúng ăn đại cái gì đó, bố mẹ thì họp! :P

Nếu có thể được, em cũng mong các anh chị chia sẻ thêm 1 vài trường hợp cho các dạng TK khác nữa, chứ J. này đúng là thiên tai rồi đấy ạ.


J. thiên tai hả? :P Tại môi trường không được điều chỉnh thôi. J. bây giờ tuyệt lắm! Cực kỳ dễ mến luôn!

Mình vẫn nói về các dạng TK đấy, nhưng nói theo kiểu chia xẻ kinh nghiệm, khi thì với phụ huynh này, lúc với phụ huynh khác. Có phụ huynh yêu cầu mình làm thành blogs, chủ ý là để phụ huynh có thêm kinh nghiệm, nhưng mình sợ tiết lộ thông tin bảo mật lắm!

Ở VN mới đây em có đọc 1 bài báo về "Các thần đồng ngày ấy... bây giờ", kể lại hiện trạng 1 số bé cách đây 10-15 được coi là sự kiện, được báo chí ca ngợi vì đã biết đọc, biết làm toán từ khi 2, 3 tuổi... giờ đây đều "có dấu hiệu TK", đều học rất thường, thậm chí diễn đạt còn không hết ý, khó nghe... -> thật buồn quá!!!


Buồn thật. Nếu môi trường được điều chỉnh, các em ấy sẽ là J. bây giờ đấy!
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4505
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi honbcchp » T.Bảy Tháng 10 31, 2009 9:18 am

Chào chị " Tờ A"
- Thế mình ăn nó được không?
- Nhật tân! Nhật tân!



Hảo,tầm hiểu biết rộng! Sao chị khộng hỏi thêm cháu như: Ai là người hỏi nhiều nhất? Ai ăn hiếp trẻ em tốt nhất?

:lol: :lol: :lol:

Câu chuyện bé J thật cảm động!
Con có lớn vẫn là con của mẹ.
Đi suốt cuộc đời tình mẹ vẫn theo con.
honbcchp
 
Bài viết: 204
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 10 13, 2009 6:28 pm
Đến từ: Xà Phòng - Việt Nam

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Bảy Tháng 10 31, 2009 12:36 pm

Phần trả lời từ chuyên viên Cùng Nhau Vượt Khó


Thưa các phụ huynh, câu chuyện về J. cho thấy rõ ràng khi môi trường được điều chỉnh, trẻ sẽ sinh hoạt thích hợp và hiệu quả. Dĩ nhiên, không phải lúc nào môi trường cũng là lý tưởng. Trẻ ghét tiếng động, mà đi chợ thì phải có tiếng ồn, chẳng lẽ lại đưa con cùng cả đoàn bảo vệ đi chợ ban đêm như các minh tinh Hollywood? Tuy vậy, vẫn có thể điều chỉnh môi trường: cho con biết trước những gì xảy ra ở đó, cho con đeo ống chắn âm thanh, cho con biết danh sách các món phải mua để con giúp mẹ, (kể cả mẹ đừng lân la mà mua cho mau rồi về :P ).

J. có một người bạn lớn tuổi hơn, cùng rối loạn, có thêm rối loạn Tourrette. Cậu bé này rất khó chịu với những đổi thay. Từ khi sinh ra, ông bà nội ngoại và các cô, chú, dì, dượng chỉ gặp bé có một lần lúc bé dưới 1 tuổi. Ở 14 tuổi, cậu không thể đi thăm họ vì họ ở Florida, mà cậu thì ở California. Ít nhất 6 tiếng đồng hồ bay! Ở 9 tuổi, chiếc máy bay chở cậu phải đáp khẩn cấp sau khi cất cánh khoảng 1 tiếng vì hành vi của cậu.

CCM đã nghe thấy tâm sự của cha mẹ cậu. Chúng tôi làm gì? Cử người liên lạc xin chụp hình loại máy bay mà cậu sẽ lên nếu đi Florida. Cha mẹ thì phải nhắm trước là mua vé hãng nào, chúng tôi thì lo hỏi hãng máy bay: "nếu bay đi Florida, mấy người bay loại nào/ 747? 767? 777?" Khi đã có câu trả lời, chúng tôi xin lên chụp hình ghế máy bay, hình phòng vệ sinh, hình cửa sổ, hình bàn ăn kéo từ tay ghế, hình món ăn, hình đồng phục tiếp viên... Phía gia đình chịu trách nhiệm cung cấp hình ảnh nhà bà ngoại, bà nội, phòng khách phòng ăn phòng ngủ... Họ cũng phải thiết kế thời khóa biểu của những ngày tại Florida, lúc nào, đi đâu, làm gì, trong bao lâu. Có 1001 tấm hình!

CCM đã làm việc với cậu bé để dẫn cậu đi qua những gì cậu phải đối diện trong chuyến đi, kể từ khi cậu bước chân vào cửa phi trường để đi, đến khi cậu ra khỏi cửa phi trường để về nhà! Mất 2 tháng ròng rã, mỗi ngày đều có bài học về chuyến đi.

Điều khó khăn, tuy vậy, chưa phải ở lịch trình chuyến đi, mà ở những bảng hỗ trợ để nếu cậu bé lo sợ, bực bội, cậu phải làm gì. Bảng này có những cột dọc như: Tình thế là... , Tôi cảm thấy... , Tôi muốn..., Nhưng tôi sẽ... Cột ngang là mức độ của tình thế.

Thí dụ: tình thế là máy bay đi vào khoảng chân không và nhồi liên tục. Tôi cảm thấy sợ. Tôi muốn chạy ra khỏi máy bay. Nhưng tôi sẽ ngồi yên, và nói với bố tôi rằng tôi sợ. Tôi sẽ lấy sổ đọc lại về xác suất rớt máy bay khi máy bay nhồi như thế này.

Bảng thì chỉ leo lên microsoft word, 3 phút là có, nhưng thảo luận để chuẩn bị tinh thần cho cậu bé thì 20002 tình huống!

Sau 2 tháng, vào hè, cậu bé đi Florida. CCM tiễn ra máy bay hẳn hoi. Chẳng ai đòi mình phải làm thế, ngặt là chính cậu bé đòi: "Can you guys have someone to be there with me at least until I am boarding? Có cách nào cô chú gửi một người đi với chaú, ít nhất đến khi cháu lên ngồi trên máy bay không?"

Rồi máy bay đáp xuống phi trường Florida. Có điện thoại của cậu ngay: "Ms. Nguyen, my gosh, the landing was perfect. I am perfect too! Cô Nguyễn, trời ơi, máy bay đáp hoàn hảo! Cháu cũng tuyệt vời luôn!" Sau đó là 3003 cú điện thoại của cậu: "Ms. Nguyen, remember you asked me to bring the emotion board with me all the time? Guess what, I forgot, and I am at my cousin's house right now. I don't like it at all. I am about to scream. There is some type of smell here that I can't take it. Cô Nguyễn, cô có nhớ là cô bảo cháu lúc nào cũng phải mang theo bảng xúc cảm không? Cô đoán xem, cháu quên mang, và cháu thì đang ở nhà người anh chị họ. Cháu không thích tí nào hết. Cháu sắp hét lên rồi đây này. Có cái mùi gì cháu chịu không nổi."

CCM lập tức text cho ông bố hỏi: đang ăn món gì thế? món Việt hay món Phi? (Bố Việt, mẹ Phi). Ông bố trả lời: thịt luộc mắm nêm. CCM gọi lại cho cậu bé, giải thích đấy là mùi gì, bao lâu mùi ấy còn vương trong nhà, và thảo luận để xem cậu có thể ra sân hay lên lầu đóng cửa...

6 tuần sau, cậu bé về lại California. Có CCM ra đón, cũng lại vì cậu yêu cầu. Cậu text: "Please be at the gate. The gate, not the luggage area. I really need to see you. Xin cô đến cổng bay đón cháu. Đến cổng bay nhé, không phải tận chỗ lấy hành lý đâu. Con rất cần gặp cô!"

Thôi thì đã phóng lao, theo lao đến cùng. Lao sắp cắm xuống đất rồi mà! Tôi ra phi trường. Xin mãi mới vào được cổng bay, sau khi cẩn thận mang theo những giấy tờ cho thấy chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu bé những gì, và vì sao.

Khi cậu bé ra khỏi máy bay, trên tay là bó hoa rực rỡ. Thằng bé đã nằng nặc mua quà cho CCM, và nâng niu bó hoa trong suốt 6 tiếng bay. Nó cười thành tiếng và ríu rít: "I did it, I did it. Thank you, Ms. Nguyen! Idid it! Con đã thành công đấy! Con thành công rồi! Cám ơn cô! Con thành công rồi!"
Đằng sau, mẹ cậu khóc không thành tiếng. Bố cậu thì nước mắt lăn dài, mặc cho người ta nhìn ngó. Ông nắm chặt tay tôi, không nói được câu nào. Bà mẹ choàng cho tôi chiếc khăn mà mẹ chồng bà chính tay đan, trên đó có bỏ màu tên tôi và tên Con Của Mẹ.

Thế là công khó của câu bé và cả nhóm chuyên gia đã thành công. Ai cũng có món quà nho nhỏ làm kỷ niệm, và lời cám ơn chân tình của gia đình. Một mình tôi được chứng kiến giây phút cậu bé thành công. Tôi có cảm giác mình "đánh cắp" công của cả nhóm. :P
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4505
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Bảy Tháng 10 31, 2009 12:38 pm

Tôi, thay mặt nhóm chuyên gia CCM, chân thành cám ơn anh P. M. và chị J.M. đã cho phép chúng tôi thuật lại câu chuyện này. Cám ơn anh chị đã cho CCM cơ hội có mặt với gia đình. Trân trọng.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4505
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi phtran1302 » CN Tháng 11 01, 2009 7:54 pm

Đề nghị chị Tường Anh 1 tháng kể 1 câu chuyện thôi, kề nhiều khóc hoài ..hu..hu..hu..... hic.....hic...hic.......bắt đền !!! :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry: :cry:
Phương
Phương
phtran1302
 
Bài viết: 3031
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 3 16, 2009 12:45 am
Đến từ: Saigon, Viet Nam

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Hai Tháng 11 02, 2009 10:11 pm

Cũng giống chị Phương, mình khóc nhiều khi đọc câu chuyện này, vì thấy bóng dáng con trai mình thấp thoáng trong đó. Nhưng khác với bé J, Khoa nhà mình không đủ lời lẽ để nói lại với cô giáo hay những người được điều đến để kiềm chế cơn giận của bé. Khoa thường nghẹn cứng không nói được, chỉ khóc lóc, la hét và đánh trả lại những người nhào tới ôm con. Ở VN, ngay cả thầy cô giáo, là những người được học môn tâm lý giáo dục, mà còn không hình dung được và khó thông cảm được tại sao con lại có thái độ bạo động như vậy; nếu còn mời đến cảnh sát hay công an, thì chắc là tình hình còn tệ hơn. Rất nhiều bài báo đã nói về chuyện những học sinh bị nhà trường gởi đến cho công an, đều trở nên chấn động tâm lý đến mức phát bệnh trầm cảm hay tâm thần.

Khi Khoa học lớp 2, lớp của con có 1 bạn bị mất đồ. Cô giáo bắt cả lớp phải để cặp lên bàn cho cô kiểm. Khoa nhất định không cho cô xem cặp. Cô rất giận và nói là nếu con không cho cô xem cặp có nghĩa là Khoa lấy đồ của bạn! Con rất tức giận khi nghe nói như vậy và nhìn cô trừng trừng đầy tức giận. Cô bắt con đi xuống cuối lớp đứng ở đó suy nghĩ về hành động của mình. Con trở nên kích động và giộng đầu vào tường ầm ầm, rồi la khóc. Không rõ sau đó thì cô làm gì để con dịu lại. Câu chuyện này mẹ nghe cô giáo kể lại, nhưng cô không kể ra chuyện bị mất đồ, xét cặp. Con cũng không kể cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì ở trường khi mẹ hỏi, chỉ nói là cô giáo nói không đúng. Rồi câu chuyện đó cũng nguôi ngoai, mẹ nói chuyện với cô giáo nhiều hơn để cô hiểu hơn về con. Khoa không còn căng thẳng với cô khi đến trường nữa, nhưng không ngờ là con vẫn nhớ nó mãi như một kỷ niệm buồn ở trường tiểu học. Mãi đến hơn 3 năm sau, ngày con tạm biệt bạn bè ở trường tiểu học, mẹ dẫn Khoa đi ăn kem và hỏi con về ấn tượng đặt biệt nhất của con ở trường tiểu học. Con nói có 1 ấn tượng tốt nhất, và 1 ấn tượng xấu nhất. Con kể lại câu chuyện hồi lớp 2 như là ấn tượng xấu nhất của con, con vừa kể vừa rơm rớm nước mắt, và con kết luận : "Từ khi chuyện đó xảy ra, con cảm thấy không còn vui sướng khi đến trường nữa, vì cô giáo đã xúc phạm con mà còn bắt con phải xin lỗi cô. Cô không công bằng." Chị TA biết không, em khóc rất nhiều khi nghe con kể. Em thấy đau lòng quá vì con không đủ ý tứ để diễn tả thành lời cái nó nghĩ, con cũng không chịu kể cho mẹ nghe để mẹ giúp đỡ ngay lúc đó, để mẹ giải tỏa tâm lý ức chế đó, mà ôm ấp mãi trong lòng suốt mấy năm khiến cho những ngày đi học của con mất đi hạnh phúc.

Mong sao dự án Con Của Mẹ sẽ lan truyền được vào ngành giáo dục VN, vào các trường học ở VN để các học sinh cần giúp đỡ có được những hỗ trợ cần thiết cho sự phát triển phù hợp hơn về học vấn, và có những kỷ niệm tốt đẹp ở trường học. Chị Xuyến, anh Phi và chị Tường Anh ơi, mình có cách nào làm được như vậy không ạ?

H.Thảo
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Ba Tháng 11 03, 2009 12:23 am

Phần trả lời từ chuyên viên Cùng Nhau Vượt Khó

Chào Thảo, mình không muốn làm phụ huynh xúc động và khóc qua câu chuyện về J., nhưng ít nhất sau khi xúc động, chúng ta có nghị lực để tiếp tục đi thì tốt phải không?

Chuyện lớp 2 của K làm mình buồn lắm. Tụi mình là chuyên gia và giáo viên, vẫn tin rằng: sau cha mẹ, thì các giáo viên GDĐB và chuyên gia là những người hiểu và thương các em nhất. Chính vì hiểu và thương, tụi mình luôn tôn trọng nhân phẩm của các em. Ngay trong khoảnh khắc các em giận dữ, nhắm mình mà ném đồ đạc, cào cấu, mình vẫn tin rằng cá nhân mình không phải mục tiêu của những hành động ấy. Đặc biệt, khi tâm hồn trắng ra trắng đen ra đen của các em không chịu chấp nhận những uyển chuyển qui luật xã hội (con không sai, tại sao con phải xin lỗi? Con không ăn cắp, tại sao đòi xét cặp con?), chẳng nên buộc tội là các em hư hỗn. Việc gọi cảnh sát trong những trường hợp này hoàn toàn có phản ứng ngược.

Mong sao dự án Con Của Mẹ sẽ lan truyền được vào ngành giáo dục VN, vào các trường học ở VN để các học sinh cần giúp đỡ có được những hỗ trợ cần thiết cho sự phát triển phù hợp hơn về học vấn, và có những kỷ niệm tốt đẹp ở trường học. Chị Xuyến, anh Phi và chị Tường Anh ơi, mình có cách nào làm được như vậy không ạ?


Cám ơn Thảo đã có mong ước này, cũng là mong ước của CCM. Thực sự thì mưu sự tại nhân, mà thành sự cũng... tại nhân. CCM đã giới thiệu và gặp gỡ, nhưng phần lớn là phụ huynh và một số anh chị em giáo viên có tâm huyết. Đại đa số các trường, ban giám hiệu, giáo viên.. có lẽ phải nhờ đến phụ huynh giới thiệu.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4505
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi phi » T.Ba Tháng 11 03, 2009 9:21 am

Cảm ơn Thảo đã chia sẻ một câu chuyện cảm động. Những tình huống như Thảo kể cũng là những case study trong chương trình quản trị giáo dục. Chắc hôm nào dụ chị Xuyến, chị TA lập ra chủ đề "đối phó các tình huống cho học sinh" nhỉ, đưa các case study cho các PH tham khảo, rồi chúng ta cùng bàn luận học hỏi lẫn nhau.

Về vấn đề tức không nói được, giận run người lên... Thảo tham khảo bên kỹ năng giao tế ở đây này: http://www.concuame.com/index.php?optio ... Itemid=202

Phi
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Bé J., Asperger, nay chuyển trường

Gửi bàigửi bởi ngobi » T.Bảy Tháng 2 06, 2010 9:31 pm

Giá như ở vn có được vài người như chị tường anh :oops:
ngobi
 
Bài viết: 23
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 7 21, 2009 7:15 am

Trang vừa xemTrang kế tiếp

Quay về Những bài viết về Tự Kỷ

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.22 khách.

cron