Đi Thẩm quyến
Đã gửi: T.Hai Tháng 4 16, 2012 6:24 am
Thẩm quyến là thành phố thí điểm kinh tế tự do đầu tiên của Trung quốc, nằm cách Hong kong khoảng 50 km. Đây là nơi có nhiều công ty ngoại quốc tới mở chi nhánh. Phần lớn dân Thẩm quyến là dân nhập cư từ các thành phố khác. Dân số trẻ, đa số làm ngành kỹ thuật cao, bận rộn. Vậy thì dĩ nhiên dân TQuyến cũng tỉn rằng vì thế mà trẻ đâm ra TK.
Cũng như tại các quốc gia tương tự, can thiệp TK ở đây chú trọng ABA và "thêm tí TEACCH". Họ không làm được TEACCH vì nó đòi hỏi đầu tư cao, phối hợp và bài bản cao. Nói chung là các khó khăn họ gặp phải cũng không khác gì lắm so với chúng ta ở VN. Trình độ giáo viên phần nhiều chỉ đụng trần ở dạy 1-1, chưa vươn nổi lên phối hợp nhóm, soạn bài, phối hợp quy trình...
Do thiếu chương trình can thiệp thông suốt, họ thường sử dụng sách giáo khoa phổ thông làm nền dạy cho trẻ TK, tức là lớp 1 đang học gì thì họ dạy vậy. Do vậy càng lên cao, kỹ năng tự phục vụ, kỹ năng sống còn, hòa nhập họ không có phương án cụ thể. Đến khoảng lớp 2, 3 là họ bắt đầu bối rối nhiều . Lên khoảng lớp 7 thì hầu như họ bó tay. Trung tâm Can thiệp do thành phố lập ra, nổI về chiều rộng nhưng thiếu kém chiều sâu.
Tuy nhiên chương trình đào tạo ABA cho phụ huynh họ làm tốt. Chương trình kéo dài 10 tuần, đi qua các phần kiến thức căn bản và thực hành. Nhiều phụ huynh được huấn luyện kỹ, trao đổI thì thấy ngay họ nắm được cốt lõi rõ ràng chứ không chỉ nắm đằng ngọn.
Mảng định rối loạn TK thì họ cũng rất bi đát. Họ có thống kê cho thấy khoảng 2 triệu em bé tại Trung quốc có rối loạn TK, nhưng chỉ có 20 bác sĩ có đủ khả năng khám, định rối loạn TK. Cứ cho là 20 bác sĩ này làm việc liên tục, bỏ ra 4 tiếng khám cho mỗi bé thì họ sẽ khám xong cho mọi em trong vòng 192 năm.
Cũng như tại các quốc gia tương tự, can thiệp TK ở đây chú trọng ABA và "thêm tí TEACCH". Họ không làm được TEACCH vì nó đòi hỏi đầu tư cao, phối hợp và bài bản cao. Nói chung là các khó khăn họ gặp phải cũng không khác gì lắm so với chúng ta ở VN. Trình độ giáo viên phần nhiều chỉ đụng trần ở dạy 1-1, chưa vươn nổi lên phối hợp nhóm, soạn bài, phối hợp quy trình...
Do thiếu chương trình can thiệp thông suốt, họ thường sử dụng sách giáo khoa phổ thông làm nền dạy cho trẻ TK, tức là lớp 1 đang học gì thì họ dạy vậy. Do vậy càng lên cao, kỹ năng tự phục vụ, kỹ năng sống còn, hòa nhập họ không có phương án cụ thể. Đến khoảng lớp 2, 3 là họ bắt đầu bối rối nhiều . Lên khoảng lớp 7 thì hầu như họ bó tay. Trung tâm Can thiệp do thành phố lập ra, nổI về chiều rộng nhưng thiếu kém chiều sâu.
Tuy nhiên chương trình đào tạo ABA cho phụ huynh họ làm tốt. Chương trình kéo dài 10 tuần, đi qua các phần kiến thức căn bản và thực hành. Nhiều phụ huynh được huấn luyện kỹ, trao đổI thì thấy ngay họ nắm được cốt lõi rõ ràng chứ không chỉ nắm đằng ngọn.
Mảng định rối loạn TK thì họ cũng rất bi đát. Họ có thống kê cho thấy khoảng 2 triệu em bé tại Trung quốc có rối loạn TK, nhưng chỉ có 20 bác sĩ có đủ khả năng khám, định rối loạn TK. Cứ cho là 20 bác sĩ này làm việc liên tục, bỏ ra 4 tiếng khám cho mỗi bé thì họ sẽ khám xong cho mọi em trong vòng 192 năm.