người trưởng thành bị asperger có khả năng điều trị?
Đã gửi: T.Bảy Tháng 11 27, 2010 8:26 am
gần đây em đọc được thông tin về AS, thấy mình có gần như tất cả các biểu hiện của bệnh này. Từ trước em đã thấy mình có những khác biệt so với các bạn cùng trang lứa. Em thường tự cô lập mình, không thích gần gũi và tiếp cận với bạn bè. Em thường thấy họ không hiểu mình và bản thân em cũng thường không hiểu người khác nghĩ gì. Em cảm thấy mọi người thường không thích mình, trong khi em cố gắng để làm hài lòng mọi người. Nhưng mà những hành động của em thường làm người khác khó chịu hơn. Nhiều lúc em thấy mình thật thất bại. Trước đây em thường tự đi tìm lời lỹ giải cho mình. Nhưng nó càng làm em cảm thấy chán nản với cuộc sống. ( em không thể diễn đạt được các ý một cách rõ ràng, đó là lý do người khác hầu như không hiểu em nghĩ gì và em muốn nói gì. Nên nhiều lúc em bất lực với việc diễn tả suy nghĩ của mình cho ngươi khác, ngay cả những điều em muốn nói ra ở đây tuy có rất nhiều tâm sự nhưng không thể diễn đạt rõ ràng mong anh chị thông cảm). Em cũng từng nghĩ mình bị tự kỷ chẳng, nhưng những điều em biết về tự kỷ là những người mất khả năng giao tiếp, những trường hợp tự kỷ đặc trưng. Khi em đọc về AS em cũng thực sự hơi sốc, vì thấy có những người giống mình. Hóa ra biểu hiện của mình là một loại bệnh. Em đã khóc bởi nó làm em thấy khó có thể thay đổi được bản thân, (vì trước đó em chỉ nghĩ là do mình chưa thực sự muốn giao tiếp với mọi người và có thể thay đổi được) đây là bệnh không thể chữa khỏi. Nhưng đồng thời nó cũng giúp em giải tỏa được rất nhiều điều, lý giải cho em những nguyên nhân mà trước đây em tìm kiếm. Sau đó em lại nghĩ bị AS có sao, vẫn sống được bình thường và mình không cần bận tâm về nó. Nhưng quả thật biết về AS có thể sẽ thay đổi nhiều thứ trong em. Những suy nghĩ gần đây là em không có khả năng kết bạn liệu rằng mình có cần nỗ lực nữa không ( em đang cố gằng thay đổi mình, em đang cố gắng hòa nhập hơn với các bạn cùng lớp, nhưng nó khiến em thật mệt mỏi và giả dối, em thấy mọi người cũng không dành tình cảm cho mình nhiều trong khi mình đang rất nỗ lực bày tỏ với họ). Em không thực sự có một người bạn, những người em cố gắng kết bạn chỉ sau một thời gian dường như em chỉ thấy làm họ ghét mình hơn dù không cố ý. Em năm nay 22 tuổi, đang là sinh viên năm cuối, em định cứ bỏ mặc mọi chuyện, nhưng em sắp ra trường đi làm. em không biết mình sẽ sống như thế nào, có thể tìm được một công việc phù hợp không, giao tiếp vời mọi người như thế nào. Ngay khi ngồi trên ghế nhà trường em còn chằng có nổi một mối quan hệ tốt thì ra xã hội sẽ như thế nào. Chắc hẳn em không thế thành công được. Em thực sự một có một sự trợ giúp giúp em có thể cải thiện được tình hình. Em muốn có niềm tin vào cuộc sống này hơn, muốn có những mối quan hệ bình thường như mọi người mà không thấy nó làm cho mình mệt mỏi, em cũng muốn được thành công nhưng hiện tại em còn không biết em muốn gì. Em không muốn bị shock khi ra ngoài xã hội ( em đã từng shock khi lên đại học, em đã chọn ở ký túc để có thể cải thiện được tình hình, nhưng mọi thứ không như em nghĩ, em đã không thể chịu nổi và chỉ muốn sống một mình, sau một năm em ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng duy trì quan hệ với bạn cũ vì khó khăn lắm mới có thể có vài được bạn hơi hiểu về mình). Em muốn hỏi liệu khi em đã trưởng thành, 22 tuổi, còn có thể điều trị, thay đổi bản thân hay không. Em thấy mình đã phát triển theo chiều hướng làm xấu nhất căn bệnh của minh, ngay cả đối với người thân giờ em cảm thấy thật sự xa cách, không thể làm gì hơn được. em nghĩ mình không thể tìm được sự hỗ trợ từ gia đình và bạn bè vì điều này thật kỳ cục khi mà nó chỉ là một chứng bệnh tâm lý. nhưng nó làm em thực sự khổ sở.