Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Sáu Tháng 12 04, 2009 8:35 pm

Nguyen,Anh đã viết:Khi mẹ thua cuộc, và con hỉ hả la làng là con thắng, mẹ mất bình tĩnh. Mẹ không hề sai đâu! Bây giờ có lẽ Thảo thấy rất rõ cái bản năng của một con người: tôi không muốn bị chế nhạo, tôi không thích bị hành hạ trấn áp! Khi làm việc với trẻ có rối loạn, bản năng này lắm khi sống dậy rất mạnh. Không có gì sai hết, mình là con người với hỉ nộ ái ố mà. Tuy nhiên, điều tối kỵ là phản ứng vì bản năng. Thảo sẽ phải tự đánh giá mình: ngay khi tôi thấy mặt hơi nóng, ngay khi lông mày tôi nhíu lại, ngay khi giọng tôi cao hơn bình thường... tôi lập tức phải rời khỏi hiện trường để không có hành động nào khiến tôi hối hận sau này.

Đúng là khi chơi với con, bản năng của con người lại bộc lộ ra không kiểm sóat được chị ạ. Mẹ luôn dặn con phải kiềm chế cảm xúc, thế mà mẹ lại không kiềm chế được. Mình có trải qua, thì mới thấy thông cảm với con. Có điều con khác mình là con có thể thể hiện cảm xúc mọi lúc mọi nơi và với mọi người mà con gặp, còn mẹ thì biết kiềm chế hơn. Chẳng hạn như nếu mẹ chơi trò chơi bị thua đồng nghiệp hay thua sếp ở công ty, thì có cho vàng mẹ cũng chẳng dám nổi loạn!!!

Khi mẹ nhận ra mình quá lời, mẹ xoa đầu vuốt tóc con nhưng không xin lỗi con. Mẹ cũng chẳng sai. Tự ái của một con người lớn lắm. Xin lỗi đâu phải dễ. Lời xin lỗi là lời khó nói nhất trên đời, đặc biệt là khi lời xin lỗi luôn đồng nghĩa với lời hứa "tôi sẽ không làm thế nữa". (Mà mẹ thì đang nhấp nhổm sợ bị con bắt chơi cờ nữa, và lại mất bình tĩnh). Thảo sẽ phải chân nhận điều này: đứa bé mà Thảo mang vào đời tên là K kia có nhân vị của nó, và nhân vị ấy đòi Thảo phải xin lỗi nó khi Thảo làm sai.

Nếu Thảo vô tình dẫm chân một cậu bé ngoài phố, chắc Thảo không ngại nói lời xin lỗi. Vậy nhân danh tình nghĩa mẹ con gắn bó cả đời, Thảo buộc phải xin lỗi con.

Việc Thảo xin lỗi con sẽ dậy cho con bài học lớn lắm: khi tôi có lỗi, dù tôi có là ai, tôi phải xin lỗi và thành tâm cố gắng không phạm nữa.

Cuối cùng, lời xin lỗi không thể có "nhưng", "tại vì"... kèm theo. Chỉ là "mẹ đã mất bình tĩnh với con, và lớn tiếng với con. Mẹ xin lỗi, và sẽ cố gắng không mất bình tĩnh. Con có thể giúp mẹ không? Khi mẹ lớn tiếng, con nhắc mẹ nhẹ nhàng rằng mẹ ơi, mẹ đang lớn tiếng kìa".

Cảm ơn chị Tường Anh nhiều lắm! Chị đã giúp em vượt qua được chính mình đó! Em cũng rất xúc động khi đọc lời phân tích của chị. Em biết là cha mẹ phải tôn trọng con, bất kỳ một đứa trẻ nào cũng cần được tôn trọng, nhất là những trẻ như Khoa, tính tự tôn của nó rất cao. Khoa cũng rất tình cảm chị ạ, trước đây mỗi lần mẹ xin lỗi Khoa, con đều rơm rớm nước mắt và nắm tay mẹ rất thân ái.

Chị cũng biết văn hóa VN, cha mẹ xin lỗi con rất là khó, vợ chồng cũng vậy. Ra đường hay ở nơi làm việc thì nói lời xin lỗi dễ dàng hơn, việc to việc nhỏ gì cũng "xin lỗi nha", còn ở nhà thì chắc cái gì phải nghiêm trọng lắm mới "xin lỗi". Em thì cũng thường xin lỗi con những việc nho nhỏ, nhưng xung đột mạnh hơn thì lại e dè. Em nhớ hồi nhỏ, ở nhà ngoại em có mợ Hai đi du học ở Mỹ về, dạy con theo kiểu Mỹ, suốt ngày nói "Mẹ đề nghị con làm ..." thay vì "Con phải làm ...", "Mẹ rất tiếc, ...", "Mẹ xin lỗi con", "Cảm ơn con đã giúp mẹ", các dì ở nhà rất sửng sốt và phản đối phương pháp này vì ở VN không có kiểu cha mẹ nói với con như vậy. Ông bà ngoại Khoa cũng vậy, em nhớ từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nghe ông bà nói "xin lỗi con", nếu cảm thấy đã làm con buồn thì mua quà, mua sách cho con, ... Đến bây giờ ông bà nghe mình xin lỗi con thì vẫn cứ mắt tròn mắt dẹt, sợ thằng bé leo lên đầu mẹ nó ngồi.

Em vẫn đang học nói lời xin lỗi với các con của mình, với chồng của mình, nói một cách tự nhiên và chân thành, chứ không phải chỉ là những lời xã giao hay với thái độ miễn cưỡng. Khi mình xin lỗi xong, thì cả hai đều cố gắng điều chỉnh mình để ứng xử tốt hơn.

Về phía K., Thảo sẽ phải giúp con nhận ra rằng không hẳn mọi lúc con muốn, con đều có thể làm được. Ý muốn của con không phải là ý muốn của thượng đế, nên con không thể áp đặt. Con đã quen với điều này rồi, chỉ vì ham cờ quá mà áp đặt mẹ thôi. Những điều này Thảo có thể nói nhưng không ngay sau khi Thảo xin lỗi con. Hôm sau, hai ngày sau, ba ngày sau... gì đó.

Mẹ rất thích ý này của bác, vì mẹ không thích chơi cờ hihi, mà chẳng biết nói cách nào với con để con không rủ mẹ nữa. Mẹ chỉ sợ nói lung tung sẽ làm con chán chơi cờ, chuyển sang đòi chơi máy tính, lúc đó còn tệ hơn nữa. Em sẽ tìm CLB cờ tướng, cờ vua cho con tham gia.

Rồi bác học cẩn thận để "giám định" sự bình tĩnh của mình, và bác vẫn đang học. Cùng học nhé.


Em cũng hay bực bội cằng nhằn con lắm chị ạ, nhất là khi đi làm về mệt mà 2 đứa nhỏ cứ léo nhéo đủ thứ, hoặc mẹ nói mà không nghe lời hay hỏi mà không trả lời. Thành ra học giữ bình tĩnh chắc em còn phải học cả đời (mẹ thì vẫn hay mất bình tĩnh với con, trong khi vẫn cứ ra rả yêu cầu con phải luôn giữ bình tĩnh!). Từ lúc đi học lớp huấn luyện của chị vào tháng 8, em tập nói ít hơn đó chị ạ, không còn cái kiểu than vãn kể lể hàng tràng với con như trước nữa. Em thấy con dễ chịu hơn hẳn.

À, đợt tháng 12 này chị sẽ ở SG vào những ngày nào? Nhóm sẽ vẫn làm việc ở nhà đường TKX hả chị? Về bài làm của Khoa, em có gởi thư cho chị ở mục trao đổi với chuyên gia trường CCM đó, chị vào xem nhé.

Have a nice weekend! (So do I!) :P

H.Thao
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Sáu Tháng 12 04, 2009 8:59 pm

Đúng là khi chơi với con, bản năng của con người lại bộc lộ ra không kiểm sóat được chị ạ. Mẹ luôn dặn con phải kiềm chế cảm xúc, thế mà mẹ lại không kiềm chế được. Mình có trải qua, thì mới thấy thông cảm với con. Có điều con khác mình là con có thể thể hiện cảm xúc mọi lúc mọi nơi và với mọi người mà con gặp, còn mẹ thì biết kiềm chế hơn. Chẳng hạn như nếu mẹ chơi trò chơi bị thua đồng nghiệp hay thua sếp ở công ty, thì có cho vàng mẹ cũng chẳng dám nổi loạn!!!


Vậy Thảo cũng hiểu là nỗi khổ của con nằm ở chỗ con không biết kiềm chế, và bị chê là hư, vô duyên, con vua...

Cảm ơn chị Tường Anh nhiều lắm! Chị đã giúp em vượt qua được chính mình đó! Em cũng rất xúc động khi đọc lời phân tích của chị. Em biết là cha mẹ phải tôn trọng con, bất kỳ một đứa trẻ nào cũng cần được tôn trọng, nhất là những trẻ như Khoa, tính tự tôn của nó rất cao. Khoa cũng rất tình cảm chị ạ, trước đây mỗi lần mẹ xin lỗi Khoa, con đều rơm rớm nước mắt và nắm tay mẹ rất thân ái.

Chị cũng biết văn hóa VN, cha mẹ xin lỗi con rất là khó, vợ chồng cũng vậy. Ra đường hay ở nơi làm việc thì nói lời xin lỗi dễ dàng hơn, việc to việc nhỏ gì cũng "xin lỗi nha", còn ở nhà thì chắc cái gì phải nghiêm trọng lắm mới "xin lỗi". Em thì cũng thường xin lỗi con những việc nho nhỏ, nhưng xung đột mạnh hơn thì lại e dè. Em nhớ hồi nhỏ, ở nhà ngoại em có mợ Hai đi du học ở Mỹ về, dạy con theo kiểu Mỹ, suốt ngày nói "Mẹ đề nghị con làm ..." thay vì "Con phải làm ...", "Mẹ rất tiếc, ...", "Mẹ xin lỗi con", "Cảm ơn con đã giúp mẹ", các dì ở nhà rất sửng sốt và phản đối phương pháp này vì ở VN không có kiểu cha mẹ nói với con như vậy. Ông bà ngoại Khoa cũng vậy, em nhớ từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nghe ông bà nói "xin lỗi con", nếu cảm thấy đã làm con buồn thì mua quà, mua sách cho con, ... Đến bây giờ ông bà nghe mình xin lỗi con thì vẫn cứ mắt tròn mắt dẹt, sợ thằng bé leo lên đầu mẹ nó ngồi.

Em vẫn đang học nói lời xin lỗi với các con của mình, với chồng của mình, nói một cách tự nhiên và chân thành, chứ không phải chỉ là những lời xã giao hay với thái độ miễn cưỡng. Khi mình xin lỗi xong, thì cả hai đều cố gắng điều chỉnh mình để ứng xử tốt hơn


Thế hệ bố mẹ tụi mình là thế. Thế hệ mình cũng chưa khá hơn gì lắm, phải không? Chị chỉ cho kế này nhé: kế của chị đấy! Gặp điều khó nói, chị sẽ suy nghĩ, tìm lời cho gọn, cho sáng. Sau đó, chị sắp xếp sao cho môi trường thích hợp: giờ nào, lúc nào... Cuối cùng, khi cơ hội đó đến, chị đếm thầm 1, 2, 3. Ngay sau 3 là chị mở miệng nói luôn.

Mẹ rất thích ý này của bác, vì mẹ không thích chơi cờ hihi, mà chẳng biết nói cách nào với con để con không rủ mẹ nữa. Mẹ chỉ sợ nói lung tung sẽ làm con chán chơi cờ, chuyển sang đòi chơi máy tính, lúc đó còn tệ hơn nữa. Em sẽ tìm CLB cờ tướng, cờ vua cho con tham gia.


Em cứ nói với con rằng em không thích món ấy, và giúp con nhớ lại những khi chính con phải làm điều con không thích. Luật công bằng của xã hội mà: phải thích mới làm được.

Em cũng hay bực bội cằng nhằn con lắm chị ạ, nhất là khi đi làm về mệt mà 2 đứa nhỏ cứ léo nhéo đủ thứ, hoặc mẹ nói mà không nghe lời hay hỏi mà không trả lời. Thành ra học giữ bình tĩnh chắc em còn phải học cả đời (mẹ thì vẫn hay mất bình tĩnh với con, trong khi vẫn cứ ra rả yêu cầu con phải luôn giữ bình tĩnh!). Từ lúc đi học lớp huấn luyện của chị vào tháng 8, em tập nói ít hơn đó chị ạ, không còn cái kiểu than vãn kể lể hàng tràng với con như trước nữa. Em thấy con dễ chịu hơn hẳn.


Chị đã chia xẻ ở hội thảo bài học để đời của chị đấy! Cậu con lớn ngoan ngoãn của chị đã trở nên dữ dằn, cau có, hư hỗn... May sao thầy của cháu đã cho chị lời khuyên: Bà cứ để nó yên đúng 1 tuần, nếu không có gì thay đổi, tôi chịu trách nhiệm. Vậy mà ông ấy nói đúng. Sau đó thì những gì chị nói với con không còn là cằn nhằn nữa. Tội nghiệp cậu con lớn vì cậu ấy bị toàn là lỗi lầm giáo dục từ mẹ. Cậu thứ 2 may mắn hơn! hi hi. Thôi, em đã đi làm về mệt, cứ kệ mọi sự. Nói ít thôi, nói nhiều nó cũng chả nghe, mình lại bực hơn!
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Ba Tháng 12 08, 2009 11:55 pm

Cuối tuần vừa rồi 3 mẹ con đã nói chuyện với nhau, mẹ đã ngọt ngào xin lỗi con và con cũng tỏ ra thông cảm với mẹ lắm. Kể từ hôm đó con không rủ mẹ chơi cờ nữa vì biết là mẹ không thích và học một môn mới rất chậm! Con đang chờ thi học kỳ xong để mẹ chở ra CLB hưu trí cho Khoa chơi cờ với các ông về hưu. :P

Hóa ra Khoa cũng là một đứa bé rất biết thông cảm, nên khi mẹ chỉ nói đơn giản là mẹ không thích chơi, mẹ bận, mẹ không nhớ quân cờ, thì K nhất định không chịu tha cho mẹ, nhưng khi mẹ xin lỗi vì mẹ nóng giận nói lung tung với con, mẹ tâm sự nhiều hơn 1 chút, đặt K vô tình thế của mẹ để con hình dung, thì con lại thấy rất hiểu mẹ.

Khoa đang tuần lễ thi học kỳ, bài vở khá nhiều nên con cũng hơi căng thẳng 1 chút, tuy nhiên năm nay thì quan hệ của Khoa với gia đình tốt hơn nhiều vì ba mẹ đang được bác TA kèm cặp, hướng dẫn để hiểu Khoa hơn và ứng xử với con tốt hơn. Có chuyện này của K, bác TA tư vấn dùm là K đang bị gì nhé vì K đang hơi lo. Cách đây mấy ngày, Khoa đang ngồi học bài bỗng hỏi "Mẹ có nghe tiếng gì ở xa xa không? Nó hơi ồn, nghe như tiếng sóng nhiễu xẹt xẹt, có khi kêu o o, có khi kêu rít lên". Cả nhà không ai nghe tiếng đó nên Khoa nói "Chắc là do não con đặc biệt, nên đôi khi con có thể nghe được hạ âm" (hạ âm là sóng thấp tần mà tai người bình thường không nghe được, nhưng chó nghe được). Mẹ hỏi con nghe được tiếng xa xăm đó từ khi nào, con có bị đau tai không, có nước vào tai không... con nói tai con bình thường, nhưng thỉnh thoảng, vài ngày một lần, con nghe được âm thanh đó, và khi nghe những âm thanh đó, con có cảm giác hơi lo lắng.

Bác TA có biết tại sao K lại nghe những âm thanh đó không? Có cần phải đi khám tai không hả bác?
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Tư Tháng 12 09, 2009 2:25 am

Chúc mừng cả nhà vui vẻ nhé. Những lúc này, nhớ lôi kéo ba tham gia đấy.

về âm thanh kia, không sao đâu. Bản thân bác cũng bị thế. Hỏi thì ông audiologist bảo là vì tai mình băt được mọt số tần số mà người khác nghe không ra, giống... tai con khuyển ấy mà!
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi My Lăng » T.Tư Tháng 12 09, 2009 7:11 pm

khoavn đã viết:Cuối tuần vừa rồi 3 mẹ con đã nói chuyện với nhau, mẹ đã ngọt ngào xin lỗi con và con cũng tỏ ra thông cảm với mẹ lắm. Kể từ hôm đó con không rủ mẹ chơi cờ nữa vì biết là mẹ không thích và học một môn mới rất chậm! Con đang chờ thi học kỳ xong để mẹ chở ra CLB hưu trí cho Khoa chơi cờ với các ông về hưu. :P
Xin lỗi con là chuyện nhỏ (thậm chí hằng ngày) :mrgreen: mỗi khi ba "ko an toàn giao thông" như con nói, khi "ba dừng xe ngay vạch người đi bộ băng qua đường, chạy ngược chiều, chạy vượt tuyến dành cho xe 2,3 bánh....). Nhiều lắm ! :lol:
Ở Nhà Văn hóa Thiếu nhi TP (Tú Xương- Lê Quý Đôn) có cả 20-30 bàn cờ (cờ vây, cờ vua, ...) vào các sáng thứ 7, CN. Em dẫn cháu đến đó thử xem.
"Mẹ có nghe tiếng gì ở xa xa không? Nó hơi ồn, nghe như tiếng sóng nhiễu xẹt xẹt, có khi kêu o o, có khi kêu rít lên". Cả nhà không ai nghe tiếng đó nên Khoa nói "Chắc là do não con đặc biệt, nên đôi khi con có thể nghe được hạ âm" (hạ âm là sóng thấp tần mà tai người bình thường không nghe được, nhưng chó nghe được). Mẹ hỏi con nghe được tiếng xa xăm đó từ khi nào, con có bị đau tai không, có nước vào tai không... con nói tai con bình thường, nhưng thỉnh thoảng, vài ngày một lần, con nghe được âm thanh đó, và khi nghe những âm thanh đó, con có cảm giác hơi lo lắng.

Ko biết Khoa có biết mình thuộc AS chưa , nếu chưa thì ko biết tới độ tuổi nào được biết?
Khoa hiểu biết nhiều, ko biết đã tới thời điểm Khoa tự tìm hiểu về mình chưa? Vì cháu có những khả năng đặc biệt thì để cháu tự tìm hiểu có thể sẽ tốt hơn là ba mẹ tìm hiểu nhưng có sự hướng dẫn.
Anh nhớ câu chuyện trong sách Phát huy quan hệ xã hội của cố GS Ng Văn Thành:
"Lúc Sean lên 10 tuổi, bà(mẹ) đã giải thích cho con hội chứng Tự kỷ, nhưng con không chú ý bỏ qua.
Khi Sean 17 tuổi, bà cho con xem cuốn phim về cậu bé lúc 5 tuổi. Khi phim kết thúc, Sean cất tiếng hỏi mẹ:
-Mẹ ơi, thế thì con cũng mắc phải chứng TK?
-Vâng,con ơi, đúng như vậy.
Và cũng từ đó, Sean thú nhận "tôi có thể đặt ra cho mẹ tôi, tất cả mọi câu hỏi. Và mẹ sẽ trả lời cho tôi".
Ngôn ngữ không còn là hố sâu thăm thẳm giữa người và người . Ngôn ngữ là nhịp cầu kết nối con người lại với nhau.
My Lăng
 
Bài viết: 92
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 3:01 am
Đến từ: Sài Gòn

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Hai Tháng 12 14, 2009 8:41 am

Cảm ơn anh My Lăng đã có ý kiến. Hè vừa rồi em cũng cho K đến Nhà Thiếu nhi chơi cờ với các bạn 2 lần, nhưng sau đó K không chịu đi nữa, nói là chơi với các bạn chán! K lại không thích lắm những nơi đông đúc ồn ào, con ko tập trung được, và trẻ con thì thể hiện cảm xúc hơi thái quá, nên K thấy khó chịu.
Gần đây đọc báo em có thấy giới thiệu về 1 số quán cà phê cờ tướng, có 1 vài nơi thu hút khá nhiều người lớn tuổi, cả những kỳ thủ làng cờ trước đây, tuy nhiên em chưa có thời gian đến tận nơi để tìm hiểu thực tế, quan sát để yên tâm là những người đến đây chơi cờ chỉ đơn thuần là đam mê, chứ không có yếu tố cờ bạc gì khác. Anh đã từng thấy nhưng nơi chơi cờ tại quán cà phê chưa? Anh nghĩ là có nên cho K đến những nơi này để chơi cờ ko, nếu không có ba mẹ đi theo ngồi giám sát?

Em cũng chưa nói với K là con bị AS, mặc dù có giải thích loại hội chứng này cho K nghe, và có liên hệ thực tế với các trường hợp của K. Khi hỏi “con có nghĩ là con hơi giống AS không?” thì K nói con không chắc lắm, không phải luôn luôn như vậy, nhưng con thấy mình hơi khác các bạn. Các bạn hay ganh tị với con, hay cười nhạo con và làm cho con giận. Nhưng năm nay thì K bớt stress rất nhiều vì bạn bè cũng không chọc K nhiều như năm lớp 6 nữa. Cũng nhờ cô giáo năm lớp 6 giúp đỡ và thông cảm rất nhiều, cô dặn các bạn phải giúp đỡ và không được chọc K. K vui vẻ khi đến trường và có nhiều bạn hơn. Khi K thấy mẹ đọc sách có chữ AS, K hỏi “có phải mẹ đang tìm hiểu xem AS có phải là con không vậy? Theo con, nếu suy theo cách mẹ ví dụ như trong sách thì trong lớp con có nhiều bạn bị AS lắm?!”. Cho đến giờ em chỉ nói về AS như một kiểu cung cấp thông tin, chứ chưa bao giờ khẳng định với K con là một đứa trẻ AS, vì em sợ là khi con nghĩ mình là một đứa trẻ đặc biệt, biết đâu nó có thể lợi dụng điều đó để đòi hỏi điều gì đó nó muốn mà người khác không muốn? Mặc dù với bản năng tự nhiên nó có thể đòi hỏi và thiếu kiềm chế, nhưng một khi nó đã biết nó bị gì, thì với bản chất là một đứa trẻ thông minh và hay lo lắng, em sợ là phản ứng của con không tích cực như mình mong đợi.

Em mới đọc bài dịch của bạn Phiêu bạt trên WTT ở topic Hội chứng AS rất thú vị, một bà mẹ đưa ra cách giải thích ra dễ hiểu với con mình, đứa bé chấp nhận và còn rất tự tin nữa!

Cộng tác viên: Joshua
Milford , Michigan , Hoa Kì

http:// http://www.npr.org/templates/story/s...toryId=6254308

Ngày 16 tháng 10 năm 2006. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người trên thế giới đều giống hệt nhau? Thế giới này sẽ ra sao nếu mọi người nói chuyện giống nhau, hành động như sau, nghe cùng một loại âm nhạc, và xem cùng các chương trình truyền hình? Thế giới ấy sẽ vô cùng buồn tẻ!

Tôi tin rằng điều quan trọng là phải biết chấp nhận mỗi người đều có sở thích của riêng mình.

Sự khác biệt rất quan trọng và chúng nên được trân trọng. Ví dụ như nhiều yếu nhân lịch sử cũng được thừa nhận có sự khác biệt, chẳng hạn Thomas Edison, Albert Eistein, Harriet Tubman, Peter Tchaikovsky và Abraham Lincoln. Họ đã làm những điều kì diệu, nhưng nhiều người nghĩ rằng họ khác thưồngd họ có những cảm giác mạnh mẽ về một sự việc gì đó. Tôi không khác gì với những con người ấy vì tôi cũng nhiều lần trải qua những tình huống ấy.

Đó là lúc tôi học tiểu học. Lúc ấy tôi chợt nhận ra rằng tôi không giống như bao người khác. Mẹ tôi nói rằng tôi có xu hướng bị ám ảnh bởi những môn học nào đó. Thật không may, những đứa trẻ trạc tuổi tôi đều không thích những môn học ấy và chúng cũng không thích những thầy cô giáo của tôi. Thật vậy, cô giáo trường mẫu giáo của tôi nói rằng cô sẽ la toáng lên nếu tôi nói đến những con rắn hay thằn lằn khi cô dạy. Tôi sẽ chuốc lấy phiền phức vì không tập trung và mọi người bắt đầu trêu chọc tôi.

Vào lớp ba, thầy giáo bảo tôi rằng tôi bị triệu chứng Asperger. Tôi nói “Thế thì sao Thầy? Thầy có biết rằng bộ đồ của con Godzilla nặng 188 cân không?”

Sau đó tôi hỏi mẹ tôi “Thế triệu chứng Asperger là gì hở mẹ? Con có chết không?” Mẹ tôi nói triệu chứng ấy giống như bị mù vậy, và mỗi lần nhìn con chỉ thấy mỗi một vật thôi và khó để tập trung vào những vật khác. Tôi sẽ nói với mọi người và những ai muốn nghe về con Godzilla vì sự say mê lớn nhất đối với tôi là con Godzilla – nó không phải là một môn học phổ biến ở các khối lớp cơ sở – và vì vậy mà mọi người tiếp tục trêu chọc tôi.

Tôi hình như khác đi do tôi có nhiều sở thích hơn những đứa bạn cùng lứa khác, nhưng điều ấy không cho họ quyền để đối xử hèn hạ và ác độc với tôi. Những đứa trẻ ở Oak Valley trêu chọc tôi vì cũng thích những gì mà tôi ưa thích nhất.

Nhiều người cũng cười chế giễu tôi do tôi biết những kiến thức về núi lửa, cá voi, bão xoáy và nhiều vấn đề khoa học khác nữa. Mẹ tôi nói rằng bà có thể trả lời nhiều câu hỏi về trò chơi Vượt Hiểm! Chỉ bởi lắng nghe những gì tôi nói, nhưng tôi bị chế giễu do chỉ vì biết nhiều.

Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một kĩ sư công nghệ gen và sẽ chế tạo một con Godzilla thật. Tôi có quyền mơ ước chứ?

Đôi khi ước gì tôi giống như tất cả mọi người, nhưng không thật sự như vậy. Bởi vì tôi tin rằng mọi người sẽ trân trọng sự khác biệt vì mỗi người chúng ta đâu có ai giống ai đâu. Tôi tin như vậy.
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi tintin » T.Năm Tháng 12 17, 2009 8:19 pm

Chị Thảo ơi, ở công viên Tao Đàn vào buổi sáng thứ 7, CN có những bàn cờ đặt sẵn để mọi người đến chơi đấy, cũng không ồn ào đâu. Con em cũng rất thích đến đó chơi cờ. Chị thử cho cháu đến đó 1 lần xem sao.
tintin
 
Bài viết: 22
Ngày tham gia: CN Tháng 10 18, 2009 6:44 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi My Lăng » T.Bảy Tháng 12 19, 2009 7:06 pm

khoavn đã viết:Cảm ơn anh My Lăng đã có ý kiến. Hè vừa rồi em cũng cho K đến Nhà Thiếu nhi chơi cờ với các bạn 2 lần, nhưng sau đó K không chịu đi nữa, nói là chơi với các bạn chán! K lại không thích lắm những nơi đông đúc ồn ào, con ko tập trung được, và trẻ con thì thể hiện cảm xúc hơi thái quá, nên K thấy khó chịu.

Hòa nhập với xã hội là ở chổ này đây. Ở VN mà, đâu phải châu Âu hay Mỹ mà đòi yên tĩnh được. Thời gian đầu khó khăn, nhưng anh tin rằng một thời gian sau cháu sẽ làm quen dần.
Gần đây đọc báo em có thấy giới thiệu về 1 số quán cà phê cờ tướng, có 1 vài nơi thu hút khá nhiều người lớn tuổi, cả những kỳ thủ làng cờ trước đây, tuy nhiên em chưa có thời gian đến tận nơi để tìm hiểu thực tế, quan sát để yên tâm là những người đến đây chơi cờ chỉ đơn thuần là đam mê, chứ không có yếu tố cờ bạc gì khác. Anh đã từng thấy nhưng nơi chơi cờ tại quán cà phê chưa? Anh nghĩ là có nên cho K đến những nơi này để chơi cờ ko, nếu không có ba mẹ đi theo ngồi giám sát?
Diệt Tuyệt sư thái, Kim Hoa bà bà , Khô Mộc thiền sư, Phong Trần quái khách, Độc hành đại đạo, Độc Cô cửu kiếm,Túy Kỳ tiên ,Khổ Hạnh đầu đà , Trần Đình giáo chủ ...Đó là danh xưng của những kỳ thủ làng cờ trước đây. Thưở hàn vi , những giang hồ kỳ hiệp đều là chiên gia cờ độ, cờ thế !
Nếu muội muốn bái sư học cờ cho con tại những kỳ đài này thì biết đâu con trai muội sẽ gặp kỳ nhân quái khách ẩn mặt nào đó chọn làm đệ tử truyền tuyệt nghệ, và mai hậu sẽ trở thành một "Lãng tử thần đồng" của giang hồ kỳ đài :mrgreen:

Em cũng chưa nói với K là con bị AS, mặc dù có giải thích loại hội chứng này cho K nghe, và có liên hệ thực tế với các trường hợp của K. Khi hỏi “con có nghĩ là con hơi giống AS không?” thì K nói con không chắc lắm, không phải luôn luôn như vậy, nhưng con thấy mình hơi khác các bạn. Các bạn hay ganh tị với con, hay cười nhạo con và làm cho con giận. .........Khi K thấy mẹ đọc sách có chữ AS, K hỏi “có phải mẹ đang tìm hiểu xem AS có phải là con không vậy? Theo con, nếu suy theo cách mẹ ví dụ như trong sách thì trong lớp con có nhiều bạn bị AS lắm?!”. Cho đến giờ em chỉ nói về AS như một kiểu cung cấp thông tin, chứ chưa bao giờ khẳng định với K con là một đứa trẻ AS, ....

Huynh nghĩ muội cho con biết như thế này là đạt yêu cầu rồi.
Em mới đọc bài dịch của bạn Phiêu bạt trên WTT ở topic Hội chứng AS rất thú vị, một bà mẹ đưa ra cách giải thích ra dễ hiểu với con mình, đứa bé chấp nhận và còn rất tự tin nữa!
Cần nhớ lại Văn hóa (tập tục, lối sông,giáo dục..) Việt Nam khác xa Âu Mỹ.
My Lăng
 
Bài viết: 92
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 3:01 am
Đến từ: Sài Gòn

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Tư Tháng 3 17, 2010 2:11 am

Chi Tuong Anh oi

Em co goi thu cho chi ben Truong CCM, phan trao doi voi chuyen gia.
Chi xem va tra loi som cho em nha, de me con kip hoan tat bai lam dung thoi han.

Thao
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Ba Tháng 4 10, 2012 10:04 pm

Chị Tường Anh thân mến

Gần 2 năm rồi không liên hệ với chị, em vẫn thỉnh thoảng vào CCM để biết tình hình của nhóm CCM, và rất mừng thấy CCM vẫn luôn đồng hành cùng các phụ huynh cần hỗ trợ tại VN. Cảm ơn CCM rất nhiều.

Lâu nay mẹ Khoa không ới bác TA, chắc bác cũng mừng vì không phải thức khuya hơn nữa để tư vấn cho mẹ K, và bác TA cũng yên tâm là Khoa ổn hơn, hoặc mẹ K có thể xoay xở được. Bây giờ phải cầu cứu bác, là vì K lại có rắc rối bác ạ.
Khoa hiện tại đang học lớp 9, chuẩn bị thi cuối cấp và lên lớp 10, nên mấy tháng nay ngoài việc phải vất vả với khối lượng bài vở quá nhiều, con còn phải chiến đấu với chứng stress dai dẳng, phần lớn là do cảm giác sợ cô giáo chủ nhiệm (tội nghiệp cho con là cô giáo chủ nhiệm lớp con năm nay rất khó tính).

Khoảng 3 tháng nay, tâm trạng và tình trạng sức khỏe của con thường xuyên :
- Có cảm giác căng thẳng, khó chịu, bực dọc
- Sợ đi học, nhất là những ngày có tiết cô chủ nhiệm dạy (cô dạy toán nên xuất hiện tới 4 ngày / tuần!).
- Cảm giác rất mệt mỏi, cảm thấy trong người quá nóng và sau đó toát mồ hôi đầm đìa.
- Thường hay than đau khớp, đau nhức cơ, bị chuột rút.
- Tháng trước con bị tình trạng choáng váng, chóng mặt, không nhìn thấy gì mỗi khi thay đổi tư thế từ ngồi sang đứng. Đã đi khám bác sĩ, bác sĩ cho 3 loại thuốc : Piracetam, Ginkgo Biloba & MgB6 uống trong 2 tuần thì giảm tình trạng choáng. Cho đến nay thì bác sĩ vẫn cho uống liều duy trì mỗi ngày.
- Tháng này con thường xuyên bị trướng bụng, đầy hơi, ợ chua, tiêu chảy, ăn không ngon (nhưng ra nhà hàng thì vẫn thấy ngon!)
- Đôi khi khó ngủ, thức giấc nửa đêm vì mơ thấy những điều xấu xảy ra (điểm kém, bị đuổi học, thi rớt, ...)
- Bản thân K luôn cố gắng không gây ra lỗi gì tại lớp, nhưng trong lớp con có rất nhiều bạn học kém nên hay bị thầy cô ghi sổ đầu bài và cô chủ nhiệm rất căng thẳng với các bạn này. Con cảm thấy rất buồn và ức chế khi nghe cô giáo la rầy các bạn mỗi ngày (mặc dù cô không rầy con), cô nói những điều không tích cực (như "học lắm rồi cũng (dở) vậy thôi", cô hỏi lý do nhưng khi bạn trả lời lý do thì cô lại nói "không đúng" hoặc "tôi không tin"...) Con than phiền cô toàn la rầy, chê và dọa, không khen ai, cũng không dẫn cả lớp đi chơi hay đi ăn như thầy cô các lớp khác, ... (nói chung anh K này thuộc loại ham ăn và ham chơi nên thầy cô nào hay tổ chức cho lớp ăn uống và dẫn đi chơi là con thích lắm!)

Mẹ phải nói chuyện với con rất nhiều, hỏi han, cố gắng chia sẻ và nghe con kể chuyện và than thở mỗi ngày. Nghe hoài cũng thấy mệt chị ạ, ngày nào cũng "hôm nay cô lại la", hay "mẹ ơi, con mệt, con không muốn đi học". Mẹ cũng đã gọi cho cô chủ nhiệm để nhờ cô giúp K vì thấy con căng thẳng quá, không muốn đi học. Cô nói cô hiểu tình trạng của K nhưng cô không thể thay đổi các ứng xử được vì lớp của con có nhiều bạn quá tệ, không la rầy cho các em học thì cuối năm thi không đạt điểm tốt nghiệp cấp 2... Cô cũng đã nói chuyện riêng với K nhưng sau đó thì ... cô vẫn la và K vẫn stress.

Theo em nhận thấy thì khả năng học của K khá tốt, các môn học cần tính toán như đại số / lý và hóa con làm tốt thường đạt 8-10 điểm. Các môn học bài (sử, địa, sinh) học rất nhanh và điểm bài kiểm tra là 7-8. Nếu con được học trong 1 môi trường êm dịu, bạn bè friendly và thầy cô biết cách motivate học sinh thì K sẽ rất vui vẻ và học tốt hơn nữa. Tuy nhiên, giáo dục VN quá áp lực, chương trình học quá nhiều nhưng không thiết thực, học sinh phải đi học thêm nhiều mới hiểu đầy đủ bài, thầy cô cũng cần có thành tích để được tăng lương, đánh giá good performance,... (biểu hiện qua số lượng học sinh giỏi trong năm học, số lượng học sinh tốt nghiệp cấp 2, số lượng học sinh không bị hạnh kiểm yếu/ TB, ...) làm cho học sinh nói chung không chỉ căng thẳng vì học nhiều, mà còn căng thẳng vì môi trường học tập không thuận lợi và không mang lại niềm vui khi đến trường. Em cũng đã nói chuyện với 1 vài bạn và phụ huynh trong lớp của K, nhìn chung ai cũng than phiền là cô quá khó, nhưng các bé khác vẫn chịu được mà không bị rối loạn sức khỏe như K.

Em có đọc 1 chút về phương pháp trị liệu hành vi nhận thức (cognitive behavioral therapy) cho các chứng lo âu, trầm cảm, nhưng chưa hình dung được phải áp dụng cho K như thế nào. Em có tự làm cho con được không, cách thức bắt đầu như thế nào, tài liệu cụ thể có thể mua sách hay tìm trên mạng được không hay phải nhờ chuyên gia tâm lý. Nếu cần chuyên gia tâm lý ở SG em có thể nhờ ai được? Em nghĩ con cần hỗ trợ thường xuyên cho đến khi qua khỏi thời gian căng thẳng và thi cử (2 tuần nữa K thi học kỳ 2 để lấy điểm tốt nghiệp cấp 2 và thi lên lớp 10 vào ngày 20-21/6). Em cũng rất sợ tình trạng này kéo dài nó sẽ dẫn đến nhiều chứng bệnh thần kinh khó chữa khác.

Ngoài ra, trường hợp của K có cần phải dùng thuốc không hả chị, để giảm bớt các cơn lo âu, nhưng nếu dùng thuốc thì sau này có bị lệ thuộc thuốc hoặc các triệu chứng dễ tại phát lại hơn hay không?

Rất mong chị Tường Anh và các anh chị đã có kinh nghiệm xử lý những trường hợp tương tự tư vấn cho mẹ K sớm nhé. Mẹ K cũng sắp bị rối loạn lo âu giống K rồi :evil:

Cảm ơn chị Tường Anh và các anh chị rất nhiều.
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Trang vừa xemTrang kế tiếp

Quay về Hỏi Đáp (xin đọc lại những bài cũ trước khi hỏi)

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.29 khách.

cron