Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Năm Tháng 10 15, 2009 12:13 am

Phần trả lời từ chuyên viên Cùng Nhau Vượt Khó

Chào chị Tường Anh

Cũng hơi lâu mẹ Khoa không viết thư cho chị, một phần là bận rộn quá (làm việc cả ngày, tối về nhà lại chạy qua chạy lại để đôn đốc 2 anh em học bài và giúp đỡ khi cần, mẹ kiêm luôn gia sư, mệt quá!). Hôm nay công việc rảnh một chút nên tranh thủ vào CCM ở công ty.


Coi chừng xếp phạt nhá.

Một cái nữa, no news is good news. Bác TA thấy mẹ K không vào forum kêu réo bác, là K đang ổn đó bác ạ. Mừng quá chị ạ, được lúc nào đỡ lúc đó. Có những thời gian K rất ok suốt cả năm, như năm học lớp 5, nhưng tới năm lớp 6 thì quậy ba mẹ và thầy cô tưng bừng cả năm, bây giờ sang lớp 7 thì mẹ hy vọng đang trở lại chu kỳ êm dịu.


Thì mình đã nói đấy, cho K thời gian để các kích thích tố sinh dục đỡ lộn xộn, con sẽ ngoan hơn. Phần lớn các em tại Mỹ chỉ hiền đi ở giữa lớp 8. Vậy là K giỏi hơn bạn đấy.

No news is good news? Phần lớn là thế, nhưng có một thời gian hồi đó Thảo bẵng đi chẳng thấy quay lại, rồi có lúc quay lại than quá trời về việc K khó chịu với em, hư hỗn với cô. Mình lo bấn cả lên. Vì vậy, lần này mẹ nó im lặng là bác nó đi kiếm hỏi cho ra lẽ.

Từ đầu năm học tới giờ, K có nhiều tiến bộ như :
- tới 7g30 tối, tự động soạn tập vở ngày mai ra học bài.
- Có ý thức giữ kỷ luật trong lớp, cố gắng làm đúng để lớp không bị trừ điểm thi đua vì lỗi của mình (lớp bị trừ điểm thì bạn nào làm lỗi sẽ bị phạt).
- Hợp tác tốt với cô giáo dạy kèm môn văn ở nhà (chịu ngồi im học, và cố gắng trả lời các câu hỏi của cô, không viết giấy “đả đảo cô giáo” và hô khẩu hiệu “ghét văn” như năm ngoái nữa). Tuy vậy, vẫn thích trốn vô góc kín khi cô đến, để cô phải đi tìm, lần nào cũng vậy, K rất thích trò này!
- Thầy cô ở truờng khen lúc này Khoa ngoan, tập trung tốt trong giờ học.
- Không còn đe dọa các cô chú ở văn phòng ở nhà phải cho K chơi games nữa.
- Gọi điện thoại đến nhà bạn, biết nói “Thưa bác, cho con gặp bạn Lâm”, chứ không nói “Cho gặp bạn Lâm” như năm ngoái. (Mẹ nhắc hoài nhưng tới bây giờ mới thấm, chắc nhờ mẹ cho tập đóng kịch chung với em gái).
- Có thể đi mua bánh mì hay hủ tiếu cho cả nhà ăn sáng, mua báo thể thao về đọc, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn quên lấy tiền thối.
- Đang học cách tự sửa xe đạp. Mỗi tuần Khoa lấy xe đạp chạy khoảng 2 km gần nhà.
- Vẫn hay chọc em gái, nhưng có tiến bộ là khi em khóc thì biết dỗ và làm lành với em chứ không nạt nộ em “đồ con gái, cái gì cũng khóc” như năm trước. Mẹ đang động viên Khoa học cách làm một thanh niên lịch sự, biết quan tâm giúp đỡ mọi người, thì sau này mới được nhiều bạn gái quý mến, có vậy lớn lên mới có vợ, chứ còn thô lỗ thì chắc là ế vợ luôn, vì thời bây giờ người ta đẻ con trai nhiều hơn con gái!


Mừng nhỉ, nhó nói với K là bác tườnganh phục K lắm nhé, vì bản thân bác tưởng K phải lâu lâu mới tiến được đến đây đấy! Kỳ này về nếu gặp bác mua cho K cái bong bóng bay! (Bạn nói xong để ý xem K trả lời gì nhé).

Khoa cũng có khá nhiều hiểu biết về tuổi dậy thì và một số vấn đề giới tính, và rất tự nhiên nói chuyện với ba mẹ về những vấn đề đó. Khoa biết tự nói “Mẹ, chắc là con dậy thì chậm hơn các bạn, nên bây giờ trong lớp đã có nhiều bạn cao rất nhanh, có râu lún phún hay bể tiếng; nhưng con thì chưa có gì hết!” Khi mẹ nói chuyện với ba K về một cô bạn đã 42 tuổi rồi mà chưa có gia đình, xem có ai mai mối gì cho cô ấy không, thì K góp ý “con nghĩ là cô L không nên có chồng, vì 42 tuổi là sắp tiền mãn kinh rồi, rất khó có con, mà nếu có con nguy cơ dị dạng rất cao”. Mẹ giải thích với K là khi người ta lớn tuổi rồi, lập gia đình có thể không cần có con, nhưng người ta giải quyết được vấn đề tình cảm, vì ai cũng cần có ít nhất một người bạn, người thân thương yêu mình để chia sẽ nhiều thứ trong cuộc sống”. Khi K nghe nói “Cô ấy đi làm cho vui thôi chứ không bị áp lực kiếm tiền, vì chồng cô ấy rất giàu”, K nhận xét “Chắc là chồng cô đó kinh doanh chứng khoán, mẹ nói cô đó nói chồng không nên dồn hết tiền vô chứng khoán, coi chừng thị trường bong bóng sẽ bị nghèo đi rất nhanh” (Vì ở VN cách đây 2 năm báo đăng tin nhiều người giàu lên rất nhanh nhờ chơi chứng khoán, nhưng sau đó nhiều người phá sản vì thị trường sụp xuống quá nhanh, nên K cứ nghĩ là chỉ ai chơi chứng khoán mới giàu). Nói chung bây giờ mẹ con nói chuyện với nhau khá vui chị ạ, mẹ khuyến khích con cứ nói thoải mải những gì con biết, con nghĩ, nếu thì chưa đúng thì mẹ giải thích thêm, con cũng rất vui khi nghe những ý kiến mới, nhưng tất nhiên cũng chưa chịu ngay đâu, nói chung là K tin sách báo hơn là tin ba mẹ, nên ba mẹ nói mà con không nghe thì phải lôi sách ra cho con coi, “nói có sách, mách có chứng”.


Những đối thoại qua lại này quan trọng lắm. Phần lớn trẻ ở tuổi này đã đóng kín, khônb bày tỏ nhiều nữa. Thảo và anh Trọng cố giữ thói quen này cho K nhé. Đây là lúc mình giúp con suy luận, lý luận, dẫn chứng. Đây cũng là lúc mình biết con đang tiến triển đến đâu, đang hiểu biết và quan tâm những gì. Khi nói chuyện với con, Thảo cứ dùng những từ văn hoa, vì K đã đến luc bước vào tuổi phải dùng chữ nghĩa rồi.

Em đã đăng ký vào Trường CCM, và đã nhận được bài tập rồi chị ạ. Vì Khoa đang làm bài nên em chưa trao đổi gì trên đó. Có 1 số bài K làm rất nhanh, chỉ vài phút. Tuần này K đang nghiên cứu bài ‘thành ngữ”, nói chung hơi ạch đụi với thể loại này, vì K đã hiểu rồi nhưng ứng dụng tự đặt tình huống chưa được. Mẹ sẽ gởi báo cáo chi tiết hơn về bài làm vào ngày 25 chị nhé.


Mình có vào Trường CCM, vào diễn đàn của Khoa và hỏi bài vở thế nào mà không thấy Thảo vào. Bài nào K làm nhanh, có thể là quá dễ, Thảo cho mình biết ngay để còn chuẩn bị bài cho tháng 11. Ngày 20 là mình chuẩn bị gửi đi đấy. Cứ cho mình biết bài dễ đã, còn thành ngữ thì biết là cậu ạch đụi rồi nên sẽ... tiếp tục gửi.

Chúc chị một ngày vui vẻ.

H. Thảo

PS. Chị ráng dịch tiếp bài về Kỹ năng giao tế chị nhé, hay lắm. Cảm ơn chị nhiều nhiều.


Nói nhỏ nhé, mình quên tiêu cái lời hứa dịch bài về giao tế. Hèn chi anh Phi anh ấy nói xéo góc cho mình nghe. OK, sẽ cố gắng. (PS kiểu này làm sao có "ngày vui vẻ"?)

Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Năm Tháng 10 15, 2009 12:17 am

Quên nữa, khi K ghẹo em, có lẽ Thảo nên hỗ trợ em K đi. Dậy cô bé làm lơ với những "trò" của ông anh đi. Mình cũng dậy thằng bé 6 tuổi của mình như thế để đối phó với ông anh 16 tuổi mà còn trẻ con ghẹo em. Thằng nhóc 6 tuổi hiểu ra, cô bé nhà Thảo chắc chắn sẽ hiểu. Thảo nói với con về việc người ta có thể làm lơ những lời phê bình, chọc ghẹo vì bản chất người ta hoàn toàn khác với lời phê bình, chọc ghẹo ấy. Mà nếu đã khác, làm gì phải tức? Thứ nhì, Thảo bảo con gái rằng người ta chọc là cốt cho mình tức, khi mình không tức, người ta sẽ tức.

Cậu 6 tuổi của mình sau đó đã biết làm lơ. Nó biết bỏ đi chỗ khác (thường là lại chỗ mìh rồi nói thầm "I ignore him, Mom!"). Thảo thử xem nhé. Đây là cách để sau này cô con gái có thể đối phó với những cô cậu bạn hay chọc ghẹo người khác trong trường. Có ngay ông anh để thực tập, tốt ghê luôn! (Cũng tội nghiệp con bé ghê luôn!)
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Năm Tháng 10 15, 2009 12:39 am

lại quên nữa: coi chừng em áp dụng chiến thuật làm lơ, ông anh dễ nổi sùng lắm đấy. Ở những lần đầu, khi em làm lơ, bố mẹ nên có mặt bảo vệ người thấp cổ bé miệng nhé.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Năm Tháng 10 15, 2009 4:21 pm

Thì mình đã nói đấy, cho K thời gian để các kích thích tố sinh dục đỡ lộn xộn, con sẽ ngoan hơn. Phần lớn các em tại Mỹ chỉ hiền đi ở giữa lớp 8. Vậy là K giỏi hơn bạn đấy.
No news is good news? Phần lớn là thế, nhưng có một thời gian hồi đó Thảo bẵng đi chẳng thấy quay lại, rồi có lúc quay lại than quá trời về việc K khó chịu với em, hư hỗn với cô. Mình lo bấn cả lên. Vì vậy, lần này mẹ nó im lặng là bác nó đi kiếm hỏi cho ra lẽ.


Chị TA ơi, Khoa giống như một đồ thị sincos đó đó chị, có những khoảng thời gian rất nice, rồi có những lúc rất khó chịu, ... Cho nên thời gian nào ổn thì mẹ cảm thấy thư giãn lúc đó, nhưng vẫn thấy oải khi nghĩ đến tương lai. Khoa thì có vẻ chưa tới lúc dậy thì như nhiều bạn cùng lớp, tuy vậy các kích thích tố sinh dục chắc cũng có quá trình thay đổi từ vài năm trước giai đoạn này phải không chị?
Em cũng mong là Khoa ổn năm nay, thì cũng sẽ tiếp tục như vậy luôn, chứ đừng đến năm sau - lớp 8, khi các bạn hiền hơn thì K lại bất ổn. Thật sự hiện tại, ai cũng thấy K ngoan hơn năm trước, nhưng điện não đồ của K lại không tốt bằng. Tính đến nay đã hơn 2 năm, K không bị cơn ĐK nào nữa, tối ngủ ngon, sức khỏe tốt. Tuy nhiên tháng vừa rồi đi EEG lại để BS kiểm tra cho ngừng thuốc, thì thấy vẫn chưa ổn định, thậm chí không tốt bằng kết quả năm trước. BS ghi là các chỉ số trong giới hạn bình thường, tuy nhiên "nền không ổn định". Cho nên BS vẫn tiếp tục cho uống thuốc kiểm soát.

Mình có vào Trường CCM, vào diễn đàn của Khoa và hỏi bài vở thế nào mà không thấy Thảo vào. Bài nào K làm nhanh, có thể là quá dễ, Thảo cho mình biết ngay để còn chuẩn bị bài cho tháng 11. Ngày 20 là mình chuẩn bị gửi đi đấy. Cứ cho mình biết bài dễ đã, còn thành ngữ thì biết là cậu ạch đụi rồi nên sẽ... tiếp tục gửi.


Cảm ơn chị đã nhắc. Em đã vào Trường CCM cập nhật tình hình bài làm của K rồi đó.

Nói nhỏ nhé, mình quên tiêu cái lời hứa dịch bài về giao tế. Hèn chi anh Phi anh ấy nói xéo góc cho mình nghe. OK, sẽ cố gắng. (PS kiểu này làm sao có "ngày vui vẻ"?)


Hì hì, em biết là chị bận lắm, nên lâu lâu mới dám nhắc một lần đó! Chị cứ từ từ dịch nhé.

H.Thảo
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Năm Tháng 10 15, 2009 4:28 pm

Nguyen,Anh đã viết:Quên nữa, khi K ghẹo em, có lẽ Thảo nên hỗ trợ em K đi. Dậy cô bé làm lơ với những "trò" của ông anh đi. Mình cũng dậy thằng bé 6 tuổi của mình như thế để đối phó với ông anh 16 tuổi mà còn trẻ con ghẹo em. Thằng nhóc 6 tuổi hiểu ra, cô bé nhà Thảo chắc chắn sẽ hiểu. Thảo nói với con về việc người ta có thể làm lơ những lời phê bình, chọc ghẹo vì bản chất người ta hoàn toàn khác với lời phê bình, chọc ghẹo ấy. Mà nếu đã khác, làm gì phải tức? Thứ nhì, Thảo bảo con gái rằng người ta chọc là cốt cho mình tức, khi mình không tức, người ta sẽ tức.

Cậu 6 tuổi của mình sau đó đã biết làm lơ. Nó biết bỏ đi chỗ khác (thường là lại chỗ mìh rồi nói thầm "I ignore him, Mom!"). Thảo thử xem nhé. Đây là cách để sau này cô con gái có thể đối phó với những cô cậu bạn hay chọc ghẹo người khác trong trường. Có ngay ông anh để thực tập, tốt ghê luôn! (Cũng tội nghiệp con bé ghê luôn!)


Ba mẹ và ông bà cũng nhắc em gái làm lơ ông anh, nhưng nó vẫn hay xúc động khó làm lơ nổi. Gần đây thì bớt hơn chút, vì khi em khóc thì thằng anh biết ngừng lại chứ không chì chiết như hồi trước. Đến giờ nói chung ở nhà vẫn phải giám sát 2 đứa chị ạ, chưa dám cho 2 anh em ở nhà một mình.

Đúng là tội nghiệp cho con bé gái thật đó. Sau này nó cứ tưởng con trai nào cũng giống thằng anh nó ... thì chết! :?
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Năm Tháng 10 15, 2009 5:03 pm

Chị TA ơi, Khoa giống như một đồ thị sincos đó đó chị, có những khoảng thời gian rất nice, rồi có những lúc rất khó chịu, ... Cho nên thời gian nào ổn thì mẹ cảm thấy thư giãn lúc đó, nhưng vẫn thấy oải khi nghĩ đến tương lai. Khoa thì có vẻ chưa tới lúc dậy thì như nhiều bạn cùng lớp, tuy vậy các kích thích tố sinh dục chắc cũng có quá trình thay đổi từ vài năm trước giai đoạn này phải không chị?
Em cũng mong là Khoa ổn năm nay, thì cũng sẽ tiếp tục như vậy luôn, chứ đừng đến năm sau - lớp 8, khi các bạn hiền hơn thì K lại bất ổn. Thật sự hiện tại, ai cũng thấy K ngoan hơn năm trước, nhưng điện não đồ của K lại không tốt bằng. Tính đến nay đã hơn 2 năm, K không bị cơn ĐK nào nữa, tối ngủ ngon, sức khỏe tốt. Tuy nhiên tháng vừa rồi đi EEG lại để BS kiểm tra cho ngừng thuốc, thì thấy vẫn chưa ổn định, thậm chí không tốt bằng kết quả năm trước. BS ghi là các chỉ số trong giới hạn bình thường, tuy nhiên "nền không ổn định". Cho nên BS vẫn tiếp tục cho uống thuốc kiểm soát.


Nếu đồ thị sincos thì đích thị kích thích tố sinh dục rồi Thảo ạ. Cứ khoảng vài tuần ngoan thì lại vài tuần khó chịu, đanh đá. Rồi thì khoảng thời gian ngoan cứ ngắn lại dần, ngắn lại dần. đến một lúc, thời gian khó chịu, hay cãi, mặt nhăn như bị... kéo dài liên tục. Sau đó, mặt dãn ra, tính tình bớt...cà chớn, ăn nói đàng hoàng hơn, ứng xử bớt bất cần...

Thảo để ý đến thay đổi cơ thể cho con nhé. Rồi sẽ có những câu hỏi mà bố mẹ vừa cười thầm vừa làm mặt nghiêm chỉnh trả lời!

Về thuốc, mình tôn trọng ý kiến của các bác sĩ. Hy vọng rồi cũng có lúc K không còn phải uống.

Cảm ơn chị đã nhắc. Em đã vào Trường CCM cập nhật tình hình bài làm của K rồi đó.


Vậy mình chạy vô coi nhé.

Ba mẹ và ông bà cũng nhắc em gái làm lơ ông anh, nhưng nó vẫn hay xúc động khó làm lơ nổi. Gần đây thì bớt hơn chút, vì khi em khóc thì thằng anh biết ngừng lại chứ không chì chiết như hồi trước. Đến giờ nói chung ở nhà vẫn phải giám sát 2 đứa chị ạ, chưa dám cho 2 anh em ở nhà một mình.

Đúng là tội nghiệp cho con bé gái thật đó. Sau này nó cứ tưởng con trai nào cũng giống thằng anh nó ... thì chết! :?


Thôi chiều chuộng con bé một tí, tội nghiệp nó. Mình có ông anh hồi nhỏ cũng ăn hiếp em ghê lắm, nhưng mình lại có thằng em út. Hai đứa cùng phe chống lại!

Hy vọng con bé không thất vọng lắm vì cánh đàn ông kỳ cục. Tuy nhiên, đâu phải chỉ có anh K. Còn có bố và ông làm người lý tưởng cho con gái thần tượng mà.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Sáu Tháng 10 23, 2009 9:01 am

Bác Tường Anh ơi

Mẹ Khoa đã vào Trường CCM cập nhật bài làm của Khoa tiếp theo. Bác vào xem nha.
Em cũng định cập nhật luôn phần báo cáo kết quả làm bài, nhưng không nhập được vì hiện tại trong các ô để nhập số mục tiêu (có 3 ô), thì ô ở giữa chỉ giới hạn đến số 30 là cao nhất, nếu mục tiêu là 3.31.1 hay 3.33.1 thì không nhập được. Chị nhờ IT chỉnh lại sớm nhé. Thanks chị.

H.Thảo
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Sáu Tháng 10 23, 2009 9:11 am

Ủa, bác mới vào sao không thấy gì. Để bác vào lại, và sẽ hỏi IT.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi khoavn » T.Sáu Tháng 12 04, 2009 12:41 am

Mẹ Khoa post cái tâm sự này ở đây, hy vọng là sẽ bị bác Tường Anh và bác Phi “chửi”, để nhẹ bớt nỗi ân hận cả ngày rồi vẫn chưa hết, nhưng không biết tối nay mẹ K có kiềm chế được như ý muốn không, vì mẹ vẫn đang lo bị K mời chơi cờ nữa (nếu con không giận mẹ). ). Các bác Phương, bác My Lăng, bác Bảo, … nếu có cách nào giúp mẹ K có thể vui vẻ thoải mái chơi với con mọi nơi mọi lúc thì giúp ý kiến dùm nha. Cảm ơn các bác nhiều.

Tối hôm qua khi Khoa chuẩn bị ngủ, mẹ biết là con buồn nhưng con không nói gì với mẹ. Mẹ muốn nói với con là mẹ xin lỗi con, nhưng vì tự ái, mẹ chẳng nói nổi thành lời. Mẹ chỉ vuốt tóc, gãi lưng cho con rồi chúc con ngủ ngon. Suốt đêm mẹ khó ngủ vì ân hận mình đã nói những lời khó nghe với con.

Cả 3 tuần nay Khoa nghiên cứu cờ tướng trở lại. Con đem cả đống sách chiến lược, chiến thuật cờ tướng mà con đã chọn ở nhà sách cách đây mấy năm ra nghiên cứu lại. Mỗi buổi tối, sau khi học bài xong, con lại mở bàn cờ ra, và bắt đầu năn nỉ hết cả nhà chơi với con. Em Chi là đối tượng đầu tiên mà con kêu gọi, em không thích chơi nhưng vì nể anh, cũng miễn cưỡng đi vài quân cờ, vừa đi vừa đọc sách! Được vài ngày, em nhất định không chơi nữa, khóc lóc ỉ ôi, con mới không rủ em chơi nữa. Con quay sang rủ ba và mẹ chơi. Mẹ thì không biết chơi cờ tướng, chỉ biết cờ vua. Con nhiệt tình chỉ cho mẹ, nhưng đầu óc lão hóa và mệt mỏi sau một ngày làm việc của mẹ học hòai cả tuần cũng chưa nhớ hết quân cờ tướng nữa. Hôm nay có ba ở nhà, con nài nỉ ba chơi với con một chút. Thấy tội nghiệp con, ba chơi được vài bữa, nhưng rồi ba cũng không chịu chơi tiếp. Không ai chịu chơi cờ với con, con tiu nghỉu ôm bàn cờ vô giường, tự chơi. Hình như chơi 1 mình chán, con bắt đầu chiến dịch tấn công mẹ. Con nhất định cải tạo đầu óc của mẹ thành người chơi cờ. Con nói cho mẹ nghe các quân cờ đi như thế nào mọi lúc mọi nơi mà con nhìn thấy mẹ. Nhưng mà mẹ vẫn không thấy thích thú gì, mẹ đi làm về mệt quá, còn phải hướng dẫn Chi làm bài, dò bài cho Khoa, không còn đầu óc đâu mà chơi cờ. Mấy ngày trước, thấy tội nghiệp con quá, mẹ đã tự hứa với mình sẽ xếp thời gian chơi với con, nhưng rồi ngồi vô bàn cờ mới thấy mình rất khó lòng mà chơi với tinh thần miễn cưỡng.

Tối hôm qua là đỉnh điểm của sự chịu đựng của mẹ. Con vẫn hết sức kiên nhẫn, vừa nhẹ nhàng vừa quyết tâm mời mẹ chơi cờ. Bàn cờ được xếp xong ngay khi bộ phim “Tam nam vẫn phú” bắt đầu. Mẹ và con đi được vài nước, thì nghỉ để xem phim. Lúc quảng cáo thì tranh thủ đi vài nước nữa. Mẹ vẫn như mọi ngày, chưa nhớ nổi hết các quân cờ, nên nhiều khi bị con ăn quân mà không biết tại sao. Mỗi khi ăn được quân của mẹ con rất vui. Mẹ nổi quạu, la con “Con chơi với người không biết thì có thắng cũng không có gì hãnh diện cả”. Tướng của mẹ bị chiếu, con cảnh báo mẹ liên tục, nhưng mẹ cũng không có tinh thần suy nghĩ, chỉ muốn kết thúc bàn cờ cho nhanh để nghỉ. Thế nhưng khi con ăn con tướng của mẹ và kêu “Yah! Con thắng rồi!”, thì bỗng nhiên mẹ nổi điên, mẹ nói con là ông thầy dạy dở nhất trên đời, dạy mẹ chơi cờ thì phải phân tích các thế cờ cho mẹ nghe, nếu chỉ cảnh báo khơi khơi thì mẹ làm sao biết được, nếu con chuẩn bị ăn cờ của mẹ thì phải nói cho mẹ biết diễn tiến tương lai nếu mẹ đi như thế này, thế kia, bla bla bla. Mẹ nói con đàn áp mẹ, bắt mẹ chơi trong khi mẹ không thích chơi, không sẵn lòng để chơi, … con ngạc nhiên nói “Con đâu có đàn áp mẹ?!” Mẹ nói con không đàn áp vũ lực nhưng đàn áp tinh thần, bắt người khác làm cái gì mà người khác không thích tức là đàn áp. Con im lặng, cất cờ vào hộp, và lẳng lặng đi đánh răng, và vào phòng tắt đèn ngủ ngay chứ không đọc sách như mọi ngày.

Nhìn con như vậy, bỗng nhiên một nỗi ân hận tràn ngập trong lòng mẹ. Mẹ đã quá đáng. Chính mẹ cũng đã chà đạp tinh thần và tình cảm của con. Mẹ không cho con chơi computer games, mẹ cằn nhằn cấm đoán, giáo điều mỗi khi con lén chơi máy các cô chú trong văn phòng ở nhà. Thế nhưng khi con chơi cờ, mẹ lại không muốn chơi với con. Ba thì đi dạy buổi tối suốt, về nhà thì lại tiếp tục mở máy tính, soạn bài, viết dự án, dịch sách, xem tin tức, tính toán các khoản đầu tư, … và dường như ba vẫn thấy làm những việc của ba thì thoải mái hơn là chơi với con hay dạy con học. Mẹ lo cho 2 con học xong đã mệt bở cả người, mẹ cũng muốn có chút thời gian xem phim, đọc báo, vô internet đọc blog, tải hình, … Nếu so sánh giữa chơi cờ và chơi games máy tính, thì chơi cờ tốt hơn nhiều, vì nó đòi hỏi sự sâu sắc, tính toán kỹ càng hơn, nó cũng rèn luyện sự tương tác, giao lưu, ứng xử phù hợp giữa hai người chơi, … Thế nhưng mẹ đã không kiềm chế được, nói những lời thô lỗ làm cho con buồn, con thấy khó hiểu, liệu mẹ có rút lại được những lời nói đó mà không làm tổn thương con trai mẹ không?

Con trai, mẹ muốn mẹ là một tấm gương điềm tĩnh, nhẹ nhàng và ứng xử tốt với mọi người cho con noi theo, nhưng mà sao khó quá. Mẹ đòi hỏi ở con quá nhiều, nhưng rồi mẹ lại không cư xử với con được như vậy. Mẹ biết con là một đứa trẻ nhạy cảm, luôn đòi hỏi sự mẫu mực, sự nhất quán, sự công bằng, sự cảm thông và yêu thương nhau vô điều kiện; điều mà ở xã hội này rất khó tìm thấy. Mẹ muốn con sẽ tìm thấy những điều con cần ở gia đình, để cân bằng tâm lý do con có nhiều áp lực ngoài xã hội, nhưng rồi chính mẹ cũng là một nạn nhân của áp lực và mẹ lại mang cái áp lực đó về nhà đổ vào con. Mẹ sẽ cố gắng thay đổi. Mẹ sẽ nói chuyện với con để con hiểu và đừng giận mẹ nhé.
khoavn
 
Bài viết: 48
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 2 09, 2009 2:32 am

Re: Tôi nghi ngờ cháu bị hội chứng Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Sáu Tháng 12 04, 2009 1:06 am

Chào Thảo, thế là mất ngủ rồi hả? Lại còn hối hận nữa. Bác tườnganh thì không chửi gì đâu, nhưng nếu gặp ngay lúc này sẽ cú đầu!

Thế này nhé, về phía mẹ, mẹ mệt, mẹ nhiều việc, mẹ không biết chơi cờ tướng và cũng có thể không thích chơi cờ tướng. Mẹ không hề sai quấy ở những điểm này. Nhưng mẹ quên mất cái vụ thời khóa biểu hoặc nhắc con bằng hình ảnh, chữ viết. Từ chối, lý luận... với trẻ Asperger, lại ở tuổi vị thành niên, là điều không phải lúc nào cũng nên thực hiện. Qui luật mà nhóm chuyên gia/giáo viên tụi mình ở cấp 2, cấp 3 luôn tuân theo: không tranh cãi. Một lời tranh cãi sẽ dẫn đến hàng chục lời tranh cãi kế tiếp.

Mẹ cũng quên mất rằng mẹ phải tìm ra người chơi với con vì thực sự là con thích, và chơi cờ thì tốt vạn lần hơn dán mắt lên cái máy tính.

Khi mẹ thua cuộc, và con hỉ hả la làng là con thắng, mẹ mất bình tĩnh. Mẹ không hề sai đâu! Bây giờ có lẽ Thảo thấy rất rõ cái bản năng của một con người: tôi không muốn bị chế nhạo, tôi không thích bị hành hạ trấn áp! Khi làm việc với trẻ có rối loạn, bản năng này lắm khi sống dậy rất mạnh. Không có gì sai hết, mình là con người với hỉ nộ ái ố mà. Tuy nhiên, điều tối kỵ là phản ứng vì bản năng. Thảo sẽ phải tự đánh giá mình: ngay khi tôi thấy mặt hơi nóng, ngay khi lông mày tôi nhíu lại, ngay khi giọng tôi cao hơn bình thường... tôi lập tức phải rời khỏi hiện trường để không có hành động nào khiến tôi hối hận sau này.

Khi mẹ nhận ra mình quá lời, mẹ xoa đầu vuốt tóc con nhưng không xin lỗi con. Mẹ cũng chẳng sai. Tự ái của một con người lớn lắm. Xin lỗi đâu phải dễ. Lời xin lỗi là lời khó nói nhất trên đời, đặc biệt là khi lời xin lỗi luôn đồng nghĩa với lời hứa "tôi sẽ không làm thế nữa". (Mà mẹ thì đang nhấp nhổm sợ bị con bắt chơi cờ nữa, và lại mất bình tĩnh). Thảo sẽ phải chân nhận điều này: đứa bé mà Thảo mang vào đời tên là K kia có nhân vị của nó, và nhân vị ấy đòi Thảo phải xin lỗi nó khi Thảo làm sai.

Nếu Thảo vô tình dẫm chân một cậu bé ngoài phố, chắc Thảo không ngại nói lời xin lỗi. Vậy nhân danh tình nghĩa mẹ con gắn bó cả đời, Thảo buộc phải xin lỗi con.

Việc Thảo xin lỗi con sẽ dậy cho con bài học lớn lắm: khi tôi có lỗi, dù tôi có là ai, tôi phải xin lỗi và thành tâm cố gắng không phạm nữa.

Cuối cùng, lời xin lỗi không thể có "nhưng", "tại vì"... kèm theo. Chỉ là "mẹ đã mất bình tĩnh với con, và lớn tiếng với con. Mẹ xin lỗi, và sẽ cố gắng không mất bình tĩnh. Con có thể giúp mẹ không? Khi mẹ lớn tiếng, con nhắc mẹ nhẹ nhàng rằng mẹ ơi, mẹ đang lớn tiếng kìa".

Về phía K., Thảo sẽ phải giúp con nhận ra rằng không hẳn mọi lúc con muốn, con đều có thể làm được. Ý muốn của con không phải là ý muốn của thượng đế, nên con không thể áp đặt. Con đã quen với điều này rồi, chỉ vì ham cờ quá mà áp đặt mẹ thôi. Những điều này Thảo có thể nói nhưng không ngay sau khi Thảo xin lỗi con. Hôm sau, hai ngày sau, ba ngày sau... gì đó.

Thảo tìm xem trong thành phố có hội chơi cờ nào không, thì cho con học theo. Cờ vua thì mình biết có game trên máy tính, chứ cờ tướng thì mình nhớ mang máng là có mà không chắc lắm. Để mình hỏi anh Phi xem, vì anh ấy cũng chơi cờ tướng.

Thôi, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Mẹ nó ở nhà với con có buổi tối đã nghiệm ra nhiều điều, thế con là ông thầy giỏi rồi, phải không?

Đừng áy náy, lo nghĩ nữa. Là con người, phạm lỗi không phải là chuyện không thể xảy ra. Vấn đề là mình làm gì sau đó. Vậy tìm ngay tiệm kem nào ngon đưa con đi ăn, rồi xin lỗi con đi nhé.

"Bị" con rủ chơi là vấn đề của mọi bố mẹ. Mình cũng thế Thảo ạ. Bận điên lên mà nó cứ bảo chơi ca rô, rồi nghe nó kể chuyện, rồi nghe nó phân tích mặt trời sao hỏa sao hôm gì đấy, rồi những hiệu xe Ferrari với Lamborghini... Ôi trời, đầu nổ ra được ấy! Còn việc quát con thì... hì hì bác đây cũng quát chứ hơn gì ai, nhưng mà bác xin lỗi ngọt lắm, vì bác nghĩ bác kiên nhẫn với "con người ta" và "Con Của Mẹ" được, tại sao bác lại không kiên nhẫn với con bác sinh ra? Rồi bác học cẩn thận để "giám định" sự bình tĩnh của mình, và bác vẫn đang học. Cùng học nhé.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Trang vừa xemTrang kế tiếp

Quay về Hỏi Đáp (xin đọc lại những bài cũ trước khi hỏi)

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.32 khách.

cron