Cho con đi khám em mới thấy thật nhiều trẻ em bị cận hay có những vđ về tật khúc xạ, không rõ tại đâu.
Trong nhà e, các cháu con các anh chị hầu như đều bị cận, nhưng tụi nó bị cận khi ở lứa tuổi vị thành niên, còn nhỏ tuổi thì chắc con gái em là nhỏ nhất, 2 thằng anh con anh trai của chồng em (hơn con từ 1 tới 5 tuổi) đều đã đeo kính cận. Theo tgian, thấy mỗi năm tụi nó ngày càng "nặng đô" hơn. MẤy đứa lớn hơn thì đã 6-hơn 7độ.
Khi nhỏ, em biết nhiều người bị cận, khi nặng thì họ không thể thấy rõ khi tháo bỏ kính, giống như 1 dạng mù màu vậy, nhìn...chán đời lắm. Nói chung bất tiện và bất tiện. E chỉ thấy duy nhất mình chị gái em bị cận cách đây chục năm và chỉ tăng gần độ sau chừng ấy năm (giờ mới hơn 1 độ)
Riêng con, em không dám chắc chắn rằng con sẽ tập được thói quen gìn giữ vật dụng cá nhân thông qua việc đeo kính. Từ khi con đi học, em đã luôn bực mình vì cái tật luôn làm mất dụng cụ học tập. Đồ mua luôn phải là dạng sỉ (mua hàng log) và tích trữ sẵn chứ tối về mới hay thì không kịp chuẩn bị nữa vì giờ đó với em luôn là "giờ giới nghiêm"
