NĂm mới đã trôi qua với nhiều điều suy tư hơn cho con. GẦn đây con rất hay hát các bài hát về Tết và Noel, nhưng hầu như chỉ hát câu đầu thôi, còn lại là nhạc. Chưa chuẩn từ nhưng cũng...gần giống tiếng Việt
Con đã giã biệt hoàn toàn khỏi nổi ám ảnh về vụ són tiểu, con đã trở lại nếp sinh hoạt như mọi khi.
Con đã gần như không chạy khỏi người lớn mỗi khi ra ngoài. Nhưng, có phần nào đó con vẫn cần trợ giúp vì con luôn chủ động nắm bàn tay người lớn khi đi chứ không buông ra hoàn toàn.
Mỗi khi đến lớp, qua cầu thanh mẹ thường yêu cầu con với tay đập bóng (những quả bóng nhựa nhỏ buộc lủng lẳng bên cạnh dọc của cầu thang, ở thế vươn tay như đập bóng rổ), rồi chỉ vào những bông hoa dán thành kia cầu thang...Con đều làm theo đề nghị của mẹ vui vẻ.
Nhưng, con hay có cảm giác trầm buồn hơn, con hay mếu máo khóc thầm rồi lén dùng tay quay đi gạt nước mắt. Những cảm xúc đó sẽ trôi thật nhanh nếu mẹ xuất hiện ôm ấp kịp thời.
Dường như con đường "hành hương" bằng xe máy của con ngày càng xa vời với mẹ. Mẹ tập thật nhiều nhưng bó tay vì con vẫn không chịu đội mũ hay bất cứ cái gì trên đầu. Kinh khủng hơn nữa, giờ mà cắt tóc cho con thì phải là "hành trình" dài dằng dặc khổ đau và ức chế. Mấy tháng trước con còn chịu cho cắt gọt tóc (chỉ là mẹ thôi chứ người ngoài đừng hòng), tháng kế trước vùng vằng nhưng vẫn cho cắt dù còn tí ti phần đuôi phại lén khi con ngủ. Tháng này thì con phản ứng kịch liệt từ đâu. Mẹ cố sức và con giãy giụa la hét nhưng cái đầu của con như từng mảng đồi bị bóc dần dần. Phải mất 2 ngày liên tiếp và nhiều phen "vụng trộm", rồi "trấn áp" nhưng tới giờ mẹ đành chịu bó tay cho đầu còn lam nham đôi chút.
Chẳng biết rồi sẽ sao nữa? Mông lung quá.
