gửi bởi xhtoday » T.Năm Tháng 3 29, 2012 8:08 pm
Dear Trang,
Chị rất vui khi thấy em phản hồi như vậy.
Chị cho rằng, bản thân ai cũng có điểm yếu. Ngay cả chị, chị vẫn cho rằng mình cũng bị rối loạn gì về giao tiếp, hoặc tâm lý gì đó (như chị đã chia sẻ hôm qua). May mắn cho người nào hiểu được điểm yếu của mình để khắc phục.
Chị cám ơn em đã khen chị. Nhưng hôm nay, chị mong muốn em hiểu thêm 1 khía cạnh khác nữa, để mong em thông cảm hơn cho những người chung quanh.
Về việc chị đồng ý giữ cô bạn phụ trách web ở lại, là quyết định cho đến giờ, chị vẫn không ân hận. Nhưng chị vẫn phải thừa nhận, điều này cũng mang lại cho chị không ít rắc rối.
Chị hiểu rõ cô bạn nhân viên của chị, cũng giống như em, không phải là cô không quan tâm, hoặc cô cố tình làm gì mất lòng người khác... Nhưng mà một cách khách quan, dù vô ý hay cố tình, thì cách cư xử của cô đã và đang làm phiền họ hoặc làm phiền chị.
Em vào trang web này, em được anh Phi, chị Tường Anh chia sẻ và giúp em những lời khuyên cụ thể để cải thiện. Họ là các chuyên gia, nên họ rất hiểu, cảm thông và luôn hướng em vào những suy nghĩ tích cực. Chị và các chị trên web này ít nhiều hiểu về tự kỷ, Asperger và những rối loạn chung quanh nó, nên tụi chị hiểu, cảm thông và chia sẻ. Nhưng đa phần những người chung quanh thì không.
Cô nhân viên của chị chưa từng bao giờ thừa nhận nghiêm túc bản thân mình có vấn đề, và mình cần cải thiện. Công ty chị cũng có 1 anh là tiến sĩ dược sĩ, hiện là giảng viên trường ĐH Y Dược, (đang giữ vị trí Giám đốc nghiên cứu và phát triển sản phẩm). Học trò của ảnh hiện nay rất nhiều người là Bác sĩ (vì Bác sĩ thường học Dược để lấy thêm văn bằng 2). Ảnh cũng rất tốt bụng, rất muốn giúp cô nhân viên của chị. Ảnh và chị đã từng bàn với nhau khuyên cô này nên đi bác sĩ tâm lý hoặc tâm thần (là học trò cũ của anh, người quen của ảnh), thậm chí còn bàn đến việc hỗ trợ tài chính cho cô ấy, thì gia đình cô ở quê, cô ấy phải tự lập nên không khá giả gì... Dù được ảnh khuyên một cách rất nhẹ nhàng, tế nhị, nhưng cô bạn này đã chửi thẳng vào mặt anh ấy. Cô ấy không chấp nhận vấn đề của bản thân, em ạ.
Đôi lúc, chị không biết thực tế cô nhân viên của chị bị cái gì nữa. Cô ấy hành xử kỳ quặc, làm phiền tới mọi người, đến nỗi chị phải giải quyết bằng cách chuyển cô ta ngồi riêng một góc, tránh xa người khác (nếu không, những người ngồi bên cạnh cô ấy sẽ nghỉ việc hết). Khi mọi người than phiền, chị luôn bênh vực cô ấy, bảo rằng mọi người nên thông cảm, nên hiểu, vì rằng cô ấy đâu có cố tình...
Rồi sau đó, chị lại gọi cô ấy vào khuyên nhủ, củng cố tinh thần cho cô ấy. Nhưng mà sự việc cứ tiếp diễn hoài, đến mức chị cũng phải stress với cô ấy. Cô ấy khá ỷ lại vì được chị bênh vực nên cô ấy không bao giờ nghĩ bản thân mình cần cải thiện, mà chỉ vì người khác không hiểu cô, thế giới này không hiểu cô.
Chị chỉ mong qua case này, Trang hãy đứng ở góc độ người khác để thông cảm với họ. Rồi mình nên hiểu tại sao họ không thích hành động / cư xử gì của mình... để mình cải thiện thêm. Hơn hết, chị muốn nói đến thái độ. Khi cô nhân viên của chị làm điều gì gây phiền cho người chung quanh, bạn ấy "tỉnh rụi" hà. Người ta đã tức thì càng tức thêm.
Chị biết là những lúc đó, bạn ấy hay Trang không biết cách nào để thanh minh, để xin lỗi. Cái này quá khó, vượt qua tầm của chị, hãy để anh Phi và chị Tường Anh đưa ra lời khuyên cụ thể.
Chị không biết Trang có giống như cô nhân viên của chị không, cô ấy lúc nào cũng đổ lỗi taị mọi người không hiểu mình, cả thế giới này không ai hiểu cô ấy. Cô ấy thừa nhận bản thân có sự khác biệt với người khác, nhưng cô ấy không thừa nhận rằng cô ấy mang lại sự mệt mỏi, phiền phức và thậm chí là stress cho người khác.
Vì vậy, cô ấy không tìm cách cải thiện, và mọi người chung quanh phải "chịu đựng" cô ấy. Chị nói 2 từ "chịu đựng" nghe có vẻ nặng nề, nhưng chị mong Trang hiểu, đôi lúc, trong hoàn cảnh nào đó, sự vô tình của mình ảnh hưởng khá nhiều đến người khác.
Vì vậy, chị mới đi đến quyết định chuyển cô ấy ngồi ở 1 góc riêng biệt.
Chị không phải là 1 chuyên gia tâm lý để hiểu hết những ứng xử kỳ quặc và giúp cô ấy cải thiện gì được. Chị cũng chỉ làm hết cách của mình để giúp đỡ cô ấy thôi. Vậy thôi, nhưng chị còn công việc phải hoàn thành tốt, còn bao nhiêu nhân viên khác nữa. Đôi lúc, chị không biết nên làm thế nào mới phải???
Không biết những lời chia sẻ này của chị có làm Trang lo lắng, buồn phiền hay căng thẳng gì không? Không biết chị Tường Anh và anh Phi có đọc xong rồi nhủ thầm "Cái nhà chị Hương này vô duyên, người ta đã mắc phải những khó khăn đó mà không lo giúp, còn kể lể ra những khó chịu, bực mình"?
Nhưng mà, chia sẻ, động viên, giúp đỡ bằng những lời khuyên thì đã và đang có các anh chị khác đang làm. Chị Hương chỉ mong em hiểu thêm trên 1 khía cạnh khác.
Hiểu mình, rồi hiểu người nữa thì thật là tốt, phải không Trang?
Về cô bạn nhân viên của chị, không biết làm sao giới thiệu với Trang. Vì cô ấy không chấp nhận việc bản thân cô ấy đang gặp rối loạn giao tiếp gì đâu. Chị sợ cô ấy sẽ phản ứng đó.
Về việc làm việc team-work trong tương lai của em, với người bình thường, cũng cần có 1 số kỹ năng phải luyện tập. Em hãy hỏi thêm anh Phi và chị Tường Anh về vấn đề này nhé.
Chúc em vui,
chi Huong