Tuổi trưởng thành và Asperger

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » T.Năm Tháng 3 29, 2012 4:45 am

hxhx em type xong hết bài ở trên . ấn Send mới biết thread của mình đã sang trang thứ 2 cùng với bao nhiêu vấn đề đã được giải đáp .
đọc xong những phần trả lời của chị T.A và anh phi , em lại nghi em bị rối loạn ngôn ngữ r. qua những điều em nêu ở trên , chị T.A và anh Phi có thể chẩn được bệnh của em ko ạ . và em phải làm gì có thể để khắc phục
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Năm Tháng 3 29, 2012 9:26 am

@Trang: em cứ bình tĩnh, em còn nhiều cơ hội vì em biết vấn đề của mình khi còn trẻ. Thời đại học chị cũng lạc lối như em, chị đã ước gì ai đó cho chị biết chị bị làm sao nhưng tuyệt vọng lắm em à, vì ở VN mình những khái niệm rối loạn ngôn ngữ, asperger còn xa lạ lắm, ít người biết. Em còn may mắn vì gặp anh Phi, chị Tường Anh, em hãy cố gắng cải thiện khi còn sớm nhé. Chị chúc em thành công!

@anh Phi: em chưa đến mức tim đập chân run hay toát mồ hôi hột nhưng trước đây có lúc tiếp xúc với người lạ em bị run lẩy bẩy, như mình sợ nhưng thật ra em không hề sợ. Đứa bạn thân hiện tại của em bảo em xử lý thông tin chậm, đau thế chứ, hình như đây cũng là 1 đặc điểm của người rối loạn ngôn ngữ phải không ah? Đứa bạn thân này ngược với em là vì hồi nhỏ nó rất cô độc khó tính, nhưng lớn lên thay đổi 180 độ, giao du gần như với cả trường đại học, trình độ chém gió, tán
chuyện phiếm rất cao. Dù có cả nhóm bạn hay tụ tập nhưng nó nói với em nó không thật sự thân với ai ngoài em. Cũng lạ là những khi có chuyện lớn thì có mình em và nó giúp nhau chứ không thấy mấy cô bạn kia tới giúp.
Cũng phải nói thêm rằng cách "nói" của em khi chat trên mạng và ngoài đời rất khác nhau. Thực tế em được liệt kê vào loại người ít nói, thu mình, khó hiểu. Nói chung rõ ràng có vấn đề, chỉ không biết cụ thể vấn đề đó là gì. Em hy vọng sẽ dược làm sáng tỏ khi tham gia diễn đàn.
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Năm Tháng 3 29, 2012 3:45 pm

hxhx em type xong hết bài ở trên . ấn Send mới biết thread của mình đã sang trang thứ 2 cùng với bao nhiêu vấn đề đã được giải đáp .
đọc xong những phần trả lời của chị T.A và anh phi , em lại nghi em bị rối loạn ngôn ngữ r. qua những điều em nêu ở trên , chị T.A và anh Phi có thể chẩn được bệnh của em ko ạ . và em phải làm gì có thể để khắc phục


Nếu có thể một mạch mà chia xẻ để sang trang thứ 2, đó là dấu hiệu tốt. Dĩ nhiên, liên lạc với nhau thế này dễ hơn mặt đối mặt. Em cứ tiếp tục tạo cho mình niềm tin với thân hữu, thế nào rồi em cũng tìm ra thời gian thú vị cho những lúc em buồn bực.

Nếu Asperger là hội chứng chính, thì rối loạn ngôn ngữ 99% có mặt em ạ. Tuy vậy, rối loạn ở dạng nào hay mức độ nào thì mỗi cá nhân rất khác nhau. Chị không thể đưa chẩn đoán chỉ bằng cách liên lạc với em trên diễn đàn. Tuy vậy, chị đoán qua văn phong thì em có ý tưởng, biết cách dùng từ, kể cả từ trừu tượng. Điều đó cho em có thể làm sắp xếp ý tưởng ở những bài viết dài (nhưng đã là bài dài thì ai chẳng thấy khó, ai chẳng cần cẩn thận dự tính viết gì). Độ tập trung ngắn cũng có thể làm em quên mất mình đang muốn nói gì.

Về rối loạn ngôn ngữ, như chị nói,, nhiều dạng nhiều mức độ lắm. Có người không hiểu những gì trừutượng. Có người không nghĩ ra chữ để dùng. Có người biết mnìh đang muốn dùng từ nào, nhưng lại nói không ra... Có người không diễn tả bằng lời nhưng lại diễn tả bằng văn viết... Để chẩn đoán, chị phải gặp em trực tiếp. Tháng 4 này chị chỉ có thể có mặt ở Saigon trong 10 ngày thôi. Thời khóa biểu khủng khiếp lắm rồi. Em thử liên lạc với thamdinh@concuame.com xem họ còn tìm ra thời gian nào không.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi xhtoday » T.Năm Tháng 3 29, 2012 8:08 pm

Dear Trang,

Chị rất vui khi thấy em phản hồi như vậy.

Chị cho rằng, bản thân ai cũng có điểm yếu. Ngay cả chị, chị vẫn cho rằng mình cũng bị rối loạn gì về giao tiếp, hoặc tâm lý gì đó (như chị đã chia sẻ hôm qua). May mắn cho người nào hiểu được điểm yếu của mình để khắc phục.

Chị cám ơn em đã khen chị. Nhưng hôm nay, chị mong muốn em hiểu thêm 1 khía cạnh khác nữa, để mong em thông cảm hơn cho những người chung quanh.

Về việc chị đồng ý giữ cô bạn phụ trách web ở lại, là quyết định cho đến giờ, chị vẫn không ân hận. Nhưng chị vẫn phải thừa nhận, điều này cũng mang lại cho chị không ít rắc rối.

Chị hiểu rõ cô bạn nhân viên của chị, cũng giống như em, không phải là cô không quan tâm, hoặc cô cố tình làm gì mất lòng người khác... Nhưng mà một cách khách quan, dù vô ý hay cố tình, thì cách cư xử của cô đã và đang làm phiền họ hoặc làm phiền chị.

Em vào trang web này, em được anh Phi, chị Tường Anh chia sẻ và giúp em những lời khuyên cụ thể để cải thiện. Họ là các chuyên gia, nên họ rất hiểu, cảm thông và luôn hướng em vào những suy nghĩ tích cực. Chị và các chị trên web này ít nhiều hiểu về tự kỷ, Asperger và những rối loạn chung quanh nó, nên tụi chị hiểu, cảm thông và chia sẻ. Nhưng đa phần những người chung quanh thì không.

Cô nhân viên của chị chưa từng bao giờ thừa nhận nghiêm túc bản thân mình có vấn đề, và mình cần cải thiện. Công ty chị cũng có 1 anh là tiến sĩ dược sĩ, hiện là giảng viên trường ĐH Y Dược, (đang giữ vị trí Giám đốc nghiên cứu và phát triển sản phẩm). Học trò của ảnh hiện nay rất nhiều người là Bác sĩ (vì Bác sĩ thường học Dược để lấy thêm văn bằng 2). Ảnh cũng rất tốt bụng, rất muốn giúp cô nhân viên của chị. Ảnh và chị đã từng bàn với nhau khuyên cô này nên đi bác sĩ tâm lý hoặc tâm thần (là học trò cũ của anh, người quen của ảnh), thậm chí còn bàn đến việc hỗ trợ tài chính cho cô ấy, thì gia đình cô ở quê, cô ấy phải tự lập nên không khá giả gì... Dù được ảnh khuyên một cách rất nhẹ nhàng, tế nhị, nhưng cô bạn này đã chửi thẳng vào mặt anh ấy. Cô ấy không chấp nhận vấn đề của bản thân, em ạ.

Đôi lúc, chị không biết thực tế cô nhân viên của chị bị cái gì nữa. Cô ấy hành xử kỳ quặc, làm phiền tới mọi người, đến nỗi chị phải giải quyết bằng cách chuyển cô ta ngồi riêng một góc, tránh xa người khác (nếu không, những người ngồi bên cạnh cô ấy sẽ nghỉ việc hết). Khi mọi người than phiền, chị luôn bênh vực cô ấy, bảo rằng mọi người nên thông cảm, nên hiểu, vì rằng cô ấy đâu có cố tình...

Rồi sau đó, chị lại gọi cô ấy vào khuyên nhủ, củng cố tinh thần cho cô ấy. Nhưng mà sự việc cứ tiếp diễn hoài, đến mức chị cũng phải stress với cô ấy. Cô ấy khá ỷ lại vì được chị bênh vực nên cô ấy không bao giờ nghĩ bản thân mình cần cải thiện, mà chỉ vì người khác không hiểu cô, thế giới này không hiểu cô.

Chị chỉ mong qua case này, Trang hãy đứng ở góc độ người khác để thông cảm với họ. Rồi mình nên hiểu tại sao họ không thích hành động / cư xử gì của mình... để mình cải thiện thêm. Hơn hết, chị muốn nói đến thái độ. Khi cô nhân viên của chị làm điều gì gây phiền cho người chung quanh, bạn ấy "tỉnh rụi" hà. Người ta đã tức thì càng tức thêm.

Chị biết là những lúc đó, bạn ấy hay Trang không biết cách nào để thanh minh, để xin lỗi. Cái này quá khó, vượt qua tầm của chị, hãy để anh Phi và chị Tường Anh đưa ra lời khuyên cụ thể.

Chị không biết Trang có giống như cô nhân viên của chị không, cô ấy lúc nào cũng đổ lỗi taị mọi người không hiểu mình, cả thế giới này không ai hiểu cô ấy. Cô ấy thừa nhận bản thân có sự khác biệt với người khác, nhưng cô ấy không thừa nhận rằng cô ấy mang lại sự mệt mỏi, phiền phức và thậm chí là stress cho người khác.

Vì vậy, cô ấy không tìm cách cải thiện, và mọi người chung quanh phải "chịu đựng" cô ấy. Chị nói 2 từ "chịu đựng" nghe có vẻ nặng nề, nhưng chị mong Trang hiểu, đôi lúc, trong hoàn cảnh nào đó, sự vô tình của mình ảnh hưởng khá nhiều đến người khác.

Vì vậy, chị mới đi đến quyết định chuyển cô ấy ngồi ở 1 góc riêng biệt.

Chị không phải là 1 chuyên gia tâm lý để hiểu hết những ứng xử kỳ quặc và giúp cô ấy cải thiện gì được. Chị cũng chỉ làm hết cách của mình để giúp đỡ cô ấy thôi. Vậy thôi, nhưng chị còn công việc phải hoàn thành tốt, còn bao nhiêu nhân viên khác nữa. Đôi lúc, chị không biết nên làm thế nào mới phải???

Không biết những lời chia sẻ này của chị có làm Trang lo lắng, buồn phiền hay căng thẳng gì không? Không biết chị Tường Anh và anh Phi có đọc xong rồi nhủ thầm "Cái nhà chị Hương này vô duyên, người ta đã mắc phải những khó khăn đó mà không lo giúp, còn kể lể ra những khó chịu, bực mình"?

Nhưng mà, chia sẻ, động viên, giúp đỡ bằng những lời khuyên thì đã và đang có các anh chị khác đang làm. Chị Hương chỉ mong em hiểu thêm trên 1 khía cạnh khác.

Hiểu mình, rồi hiểu người nữa thì thật là tốt, phải không Trang?

Về cô bạn nhân viên của chị, không biết làm sao giới thiệu với Trang. Vì cô ấy không chấp nhận việc bản thân cô ấy đang gặp rối loạn giao tiếp gì đâu. Chị sợ cô ấy sẽ phản ứng đó.

Về việc làm việc team-work trong tương lai của em, với người bình thường, cũng cần có 1 số kỹ năng phải luyện tập. Em hãy hỏi thêm anh Phi và chị Tường Anh về vấn đề này nhé.

Chúc em vui,

chi Huong
xhtoday
 
Bài viết: 52
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 7 12, 2011 7:15 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi xhtoday » T.Sáu Tháng 3 30, 2012 12:07 am

Dear Trang,

Viết cho em vào buổi sáng. Buổi trưa ăn cơm không ngon. Lòng thầm lo, không biết cô bé Trang này đọc xong, có buồn không?

Bởi, giờ chị muốn viết thêm vài dòng cho Trang.

Chị mong Trang hiểu rằng, ngoài những người xa lạ, vô tâm thì bên cạnh mình còn có gia đình mình, bạn bè, hoặc đồng nghiệp quan tâm và thông cảm với mình.

Như chị và anh bạn chị và Sếp tổng của chị đã và đang quan tâm, giúp đỡ cô nhân viên của chị rất nhiều. Mọi người ai cũng mong cô ấy sống tốt hơn, vui vẻ hơn, hòa đồng hơn, cảm thấy cuộc sống đẹp hơn.

Những ngày lễ, cô ấy thường nằm ở nhà trọ 1 mình, buồn thiu vì không có bạn bè. Chị và anh đồng nghiệp thường luân phiên mời cô ấy đến nhà chị chơi với gia đình. Ăn uống, xem phim và trò chuyện, cho cô ấy đỡ buồn.

Dù cô ấy không hòa nhập, dù các bạn đồng nghiệp đôi lúc rất bực về cô ấy, nhưng khi cả phòng đi chơi chung, cafe, karaoke, ăn uống, du lịch... gì thì chị và các bạn đều rủ cô ấy tham gia cùng. Không bao giờ để cho cô ấy có cảm giác bị bỏ rơi.

Biết cô ấy khó khăn, chị tìm cách giao thêm việc cho cô ấy (chẳng hạn như hỗ trợ tư vấn) như một cái cớ để đề nghị tăng lương cho cô ấy. Tụi chị thường thỉnh thoảng bỏ ra 1/2 ngày (bỏ bê công việc) chỉ để trò chuyện với cô ấy (cô ấy học khoa báo chí, đọc sách nhiều nên thích triết lý về cuộc đời lắm) về cuộc sống, về con người... để hiểu thêm về cô ấy, đồng thời làm giảm đi những gì mà cô ấy trầm trọng hóa, hoặc đang ảo tưởng.

Thông thường, những hành động này tác động tốt lên cô ấy khoảng 2 - 4 tuần. Rồi đâu lại vào đó. Cô bạn nhân viên của chị có 1 điểm cũng rất khó nói, mà chị không giải thích được. Cảm xúc của cô ấy thăm, trầm dữ lắm. Khi thì cực kỳ tiêu cực, và có những hành xử điên rồ, đòi chết đòi sống. Khi vui thì vui hát hò thật to, mở nhạc thật to, đi xe buông tay lái, nằm dài giữa phòng ăn trong công ty mà hát (ngay trong giờ làm việc)...

Nói chung, cô ấy có cảm xúc tiêu cực thì chị cũng phải mau mau khuyên giải. Mà cô ấy vui quá, phấn kích quá thì chị cũng phải dè chừng.

Khi cô ấy tự ti về bản thân, thì để động viên cho cô ấy, cho cô ấy thêm lòng tự tin, chị đã ca ngợi các điểm mạnh của cô ấy. Thế là cô ấy lại ảo tưởng cho rằng cô ấy có những khả năng rất quan trọng, có sức ảnh hưởng rất quan trọng, mà trong đời không ai có được, trừ cô ấy. Từ đó, cô ấy lại hành động khá bất bình thường.

Chính vì lẽ đó mà tâm trạng của cô ấy cứ lên, xuống như vậy đó. Mà ở cực nào thì cô ấy cũng hành xử không ổn. Chị nói cho cô ấy hiểu thì cô lại kháng cự bằng câu trả lời "không ai hiểu em, cả thế giới này không bao giờ có ai thật sự hiểu em"...

Qua chân dung cô ấy, Trang thấy đó, dù mọi người chung quanh có quan tâm, giúp đỡ đến mức nào, nhưng nếu bản thân bạn ấy không nhìn nhận bản thân, không tự cải thiện, thì lâu dần, mọi người sẽ không đủ kiên nhẫn với bạn ấy nữa. Là Sếp của nhiều nhân viên, chị không thể bắt nhiều bạn nhân viên khác phải kiên nhẫn hoặc chịu đựng bạn ấy, khi bạn ấy cứ tiếp tục hành xử như vậy kéo dài. Kể ra cũng khó thật.

Nhưng mà chị và công ty đã nhận cô ấy vào làm việc cho đến nay đã được hơn 3 năm rồi đó. Chị hy vọng rồi cũng ổn. Cô ấy sống bình thường, công việc làm cũng khá, cuộc sống ổn định, đồng nghiệp đã thôi phàn nàn (vì chị đã tách cô ấy ra 1 góc riêng). Chỉ có điều là những nỗ lực của chị nhằm giúp cô ấy happy, nhẹ nhàng, cảm thấy vui vẻ, thoải mái, thấy cuộc sống này có nhiều người quan tâm, chia sẻ đến mình, hiểu mình... chắc không đạt được. Để đạt được điều này, nỗ lực của người chung quanh giúp mình không đủ, mình phải tự giúp mình, Trang ạ.

Đây chính là ý chị muốn nói với Tran (dù không biết chị nói có đúng không nữa). Nhưng chị sợ Trang không hiểu và sẽ buồn nên chị giải thích thêm vậy đó.

Cố gắng lên Trang nhé.

chị Hương
xhtoday
 
Bài viết: 52
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 7 12, 2011 7:15 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » T.Sáu Tháng 3 30, 2012 2:18 am

@ Chị T.A : em ko type 1 mạch đâu chị ơi, nói ra chắc chị ko tin nhưng em đã ngồi từ 12h trưa đến 7h tối chật vật mới complete được nó đấy . vì em viết mà cứ nhớ nhớ quên quên , viết được câu này quên mất câu sau , ko biết dùng từ gì cho câu của mình và còn bị loạn ko biết phải sắp xếp câu cú và dùng ngữ pháp thế nào cho nó ra nghĩa cơ . lúc nào em cũng sợ em nói hoặc viết mà người khác ko hiểu. em loạn lắm chị ạ.
Độ tập trung ngắn cũng có thể làm em quên mất mình đang muốn nói gì.

chính xác là nó đấy chị ạ .
Có người không hiểu những gì trừutượng. Có người không nghĩ ra chữ để dùng

cũng đúng cả 2 luôn chị ạ .
Để chẩn đoán, chị phải gặp em trực tiếp. Tháng 4 này chị chỉ có thể có mặt ở Saigon trong 10 ngày thôi. Thời khóa biểu khủng khiếp lắm rồi.

em cảm ơn chị vì lời đề nghị dành cho em nhưng có lẽ với điều kiện của em bây h thì chị em mình ko thể gặp mặt nhau được r vì em ở ngoài HN mà lại còn đang ăn bám bố mẹ nữa nên cũng ko thể tự di chuyển được. Em thật sự rất muốn . Hơn ai hết em thật sự rất muốn . chị có thể cho em 1 cái gì đó để tự thẩm định được ko ạ . ví dụ như bảng câu hỏi chẳng hạn. em cảm ơn chị đã luôn hết lòng với những người như chúng em .em mong cái tkb khủng khiếp kia sẽ ko làm chị mệt mỏi. chị phải giữ gìn sức khỏe nhé .

@CHị Hương : em hiểu ý chị và em cũng ko hề buồn hay hiểu sai gì cả chị ạ . chị luôn chia sẻ , giúp đỡ và khuyên nhủ , kể cho em nhiều điều , thật sự em rất biết ơn khi chị rất quan tâm đến em chị đừng lo em hị hị em ko đến mức như cô bạn ấy chị ạ . có lẽ em bị as ở dạng nhẹ nên ko đến mức làm phiền người khác quá đáng như thế . em vẫn ý thức được những việc em làm có gây ảnh hưởng đến người khác hay ko . chị yên tâm . em vẫn chưa bị đến mức của như bạn ấy đâu mà em còn bị ngược lại với bạn ấy cơ . em luôn lo sợ những việc em làm sẽ gây ảnh hưởng đến người khác , trở thành gánh nặng cho người khác, thâm chí còn cảm thấy mang nợ thậm chí coi như mắc nợ họ cả đời mỗi khi được ai đó giúp dù đó là việc nhỏ như con thỏ mà nếu là người bình thường thì chắc sẽ chẳng để tâm như em . em cảm thấy mỗi khi như thế mình được ban ơn ý . em thật sự ko thích cảm giác ấy tí nào . em cũng ko hiểu tsao nữa . em vẫn có 1 số lượng bạn nhất định , nhưng so với bây giờ thì bị coi là it bạn ,toàn là bạn thân thôi ạ nhưng ko có bạn xã hội , quan hệ xã hội của em ko rộng nhưng những người bạn thân của em cực kỳ quý em vì họ nhẫn xét em là 1 đứa chơi với bạn bè quá chân thành , quá tốt lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ bạn bè đến mức bạn em còn nói em là ngu "Sao mày ngu thế chúng nó lợi dụng mà mày cũng ko biết à. tốt vừa thôi đừng có tốt quá " . em lại là đứa cả nể , ko muốn mất lòng bạn và em cũng phải thú nhận là em nhiều khi cũng quá lụy bạn . sao em cứ có cái suy nghĩ là nếu ko làm thế thì bạn sẽ ghét mình , nghĩ mình ích kỷ và sẽ ko chơi vs mình nữa . em ghét cái tính lụy bạn của em .

@ Chị rose : chị ơi , tình hình là chị em mình có quá nhiều điểm chung đấy ạ .em cũng bị xử lý thông tin chậm , cách nói của em khi chat chit và ngoài đời cũng 1 trời 1 vực luôn . bạn bè bảo em trầm và ít nói quá lại có vẻ lãnh đạm nữa. hồi bé và cả cho đến bây h em còn bị chậm đọc cơ . chị em mình có khi điều trị chung được ấy nhỉ . chị có gì khúc mắc cứ vào topic của em post chị nhé vì em thấy chị em mình nhiều khó khăn giống nhau quá biết đâu còn nhiều cái giống nữa. chị em mình sẽ cùng tìm ra cách giải quyết.
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Sáu Tháng 3 30, 2012 5:27 am

@Trang: bị chậm đọc là làm sao? C thì ngoài khoản ngại giao tiếp, còn từ bé phát triển bình thường, học hành cũng dễ dàng lắm, trừ khi mình không thích học.

Anh Phi ơi, em nhớ là hồi bé mình cũng sợ nhiều thứ lắm. Như là năm 2-3 tuổi sợ cái máy ủi, đang chơi với chị gái bên ngoài nhìn thấy cái máy ủi đi tới là chạy trốn trong nhà không dám ra nữa, sợ mưa có sấm sét, sợ chuột bọ,..
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Sáu Tháng 3 30, 2012 9:04 pm

em cảm ơn chị vì lời đề nghị dành cho em nhưng có lẽ với điều kiện của em bây h thì chị em mình ko thể gặp mặt nhau được r vì em ở ngoài HN mà lại còn đang ăn bám bố mẹ nữa nên cũng ko thể tự di chuyển được. Em thật sự rất muốn . Hơn ai hết em thật sự rất muốn . chị có thể cho em 1 cái gì đó để tự thẩm định được ko ạ . ví dụ như bảng câu hỏi chẳng hạn. em cảm ơn chị đã luôn hết lòng với những người như chúng em .em mong cái tkb khủng khiếp kia sẽ ko làm chị mệt mỏi. chị phải giữ gìn sức khỏe nhé .


Vào Nam thẩm định đúng là nhiêu khê em ạ. Tiếc rằng chị lại không có dịp ra Hà Nội lần này. Hiện tại, việc tự thẩm định có lẽ chả cần thiết gì, mà thực thì cũngkhông có tài liệu như thế. Em đừng bận tâm xem mình "mắc cái chứng gì" làm chi!!! Ai cũng có một hay hai (hay nhiều) "chứng" nào đó. Quan trọng là em sẽ làm gì với những khó khăn của mình.

Như chị đã nói, nếu em thấy mình khó thâu nhận và ghi nhớ, em nên có sổ nhỏ mang theo ghi chép. Thiên hạ có thể dòm ngó đôi chút khi em ghi ghi chép chép. Kệ họ! Họ có nuôi em ngày nào mà có quyền dị nghị? Với ngôn ngữ, khi em cần thảo luận, diễn bày ở đám đông, em sẽ tập trước. Khi tìm bạn, em không cần phải có nhiều bạn. Chỉ cần 1 hay 2 người hiểu và mến mình, chấp nhận khó khăn của mình.

Việc cần nhất em phải làm là không bực bội với chính mình để ngày sống không bị tiêu cực. Em hãy cười với những khó khăn, thất bại. Không dễ làm, nhưng có thể làm được và em phải làm được. Cứ nhớ rằng trong 1 triệu người quanh em, sẽ có ít nhất 10 người thân tình, mến em, chịu khó tìm hiểu em. Ở diễn đàn này em đã tìm ra ít nhất 3, 4 người rối đấy!
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » T.Hai Tháng 4 02, 2012 9:11 pm

em cũng nghĩ vậy chị ạ . thật sự điều đó với em ko phải là dễ nhưng có lẽ là cách duy nhất để em có 1 cs vui vẻ . em sẽ ko bận tâm nữa đâu nhưng chắc thỉnh thoảng em vẫn sẽ phải vào đây làm phiền chị với anh phi . hị hị . Em cảm ơn chị
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyá»…n Mỹ » T.Hai Tháng 4 02, 2012 9:34 pm

Chào em,

Tôi xem bài của em từ đầu, nhưng tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm để chia sẻ cùng em. Phần nữa, các anh chị của CCM và các ph dạn dày KN đã chia sẻ với em nhiều kiến thức, đó thực sự tốt cho em.

Riêng tôi, chỉ chia sẻ với em chút chút:

Trước đây tôi cũng không muốn giao tiếp với nhiều người, không quan tâm tới những gì diễn ra xung quanh, đơn giản vì tôi không quan tâm.

Sau, đi làm, thấy mình cũng thiệt thòi nhiều thứ vì giao tiếp giới hạn. Tôi làm nhiều việc, chịu nhiều áp lực, tôi ngại đối mặt với sếp dù tôi vẫn hoàn thành mọi việc được giao. Tôi hạn chế bạn bè vì ai hợp tính tôi mới chơi. Thấy mình làm nhiều nhưng cơ hội thăng tiến thua xa với 1 em vào sau mình nhưng nó mồm mép tép nhảy "mồm miệng đỡ chân tay".

Tôi chuyển qua 1 cty đa QG, tại đó tôi tiếp cận được những kiến thức mới từ phương Tây, tham gia mấy khoá huấn luyện của họ, đặc biệt là khoá "Awareness Before Change" (ABC), tôi nhận ra những nội lực tiềm ẩn của chính mình. Những kiến thức mới khơi dậy trong tôi những gì mà xưa nay mình bỏ quên.

Thế nên, quan trọng là em ý thức được mình yếu ở điểm nào, mạnh ở đâu, và có nhu cầu thay đổi không, và muốn mình trở thành người như thế nào. Khi đó, em sẽ có những bước đi thích hợp.

Nhỏ thôi, nhưng quan trọng khi giúp em tự tin đứng trước đám đông, đó là em phải luyện được khả năng "dám nhìn thẳng" vào mắt người đối diện (em hình như đang khó khăn vụ này). Cách thức thì không khó nhưng cũng chẳng đơn giản. Mỗi ngày, em dành ít nhất 15p nhìn mình trong gương (nhìn thẳng nhé, trước khi nhìn lau sạch gương và ở trạng thái vui vẻ), sau nhìn gương và tự mình "tự thoại" để mình có thể "phê bình và tự phê bình".

Sau nữa, em tìm 1 số truyện vui (nhỏ, ngắn, dạng truyện dân gian) để đọc. Hình như em đang cảm thấy thiếu tự tin khi nói chuyện và khó bắt chuyện với số đông? Đó là do em thiếu chất "kết nối" trong cách nói chuyện. Những câu truyện vui ngắn sẽ là những chất kết dính giúp em "gắn" câu chuyện của mình trở nên có duyên hơn. Nhiều người có duyên ăn nói trước đám đông là do họ biết cách kết hợp đề tài với những câu chuyện mang tính dẫn dụ.

Sau hết nếu có thể, em đăng ký tham gia những khoá huấn luyện ngắn ngày về giao tiếp (nếu ở Tp thì tới NVH Thanh Niên hay NVH Phụ Nữ).

Em cứ thử đi, biết đâu 1 ngày nào đó khi em xuất hiện trở lại, em sẽ "mới" lên trong mắt mọi người.
Nguyễn Mỹ
 
Bài viết: 482
Ngày tham gia: T.Sáu Tháng 5 06, 2011 8:46 am

Trang vừa xemTrang kế tiếp

Quay về Hỏi Đáp (xin đọc lại những bài cũ trước khi hỏi)

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.30 khách.

cron