Tuổi trưởng thành và Asperger

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Tư Tháng 3 28, 2012 11:58 am

Chào các bạn, AS không phải là hội chứng duy nhất khiến chúng ta gặp khó khăn trong giao tiếp. Trong ngành ngôn ngữ trị liệu, có rối loạn giao tiếp (Pragmatic disorder). Rối loạn này khiến chúng ta không thích giao tế với đám đông dù rất thành công khi trò chuyện với một cá nhân nào đó. Rối loạn này có thể làm chúng ta không thích những câu chuyện tiểu thuyết tưởng tượng, mà chỉ thích những gì thực tế, có thật. Rối loạn này cũng có thể khiến chúng ta có khó khăn khi tìm hiểu ý người đối diện qua hành động, cử chỉ, lời nói của họ....

Tôi nhớ ngày xưa có một vài người bạn như thế, và bạn bè thì bảo họ "vô duyên". Cô bé H. ngày đó khi nói chuyện với ai cứ đứng sát rạt vào người ta vì rối loạn giao tế khiến cô không nhận ra khoảng cách cần có giữa hai người khi trò chuyện. Anh chàng M. thì nói chuyện chỉ nói về những gì mình quan tâm, chẳng cho ai cơ hội góp vào lời nào... Còn chị Th. lại luôn làm người khác khó chịu vì chị chê thiên hạ đủ điều. Chẳng có điều gì, chẳng có ai được điểm 5/10 với chị. Chị chê bai mọi sự, và thích dậy người khác phải thế này hay thế kia....

H. bây giờ đang là kỹ sư điện toán tại Oregon. Anh M. trở thành manager của một nhà băng tại Thái Lan. Còn chị Th., chị là thợ may nhưng chị may đẹp, rất đông khách. Tiệm của chị ở khu Tân Phú. (Bây giờ chị khôn rồi, không chê khách trước mặt đâu. Chỉ khi chị đo cho họ xong, họ đi rồi, hoặc họ nhận áo đi rồi, chị mới chê thôi!)

Vậy khi thấy mình khó khăn khi giao tiếp, AS không phải là câu hỏi duy nhất. Các bạn đọc về rối loạn giao tiếp xem sao. Có thể sẽ phải đọc tiếng Anh hay Pháp vì khó tìm ra phần Việt ngữ.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Tư Tháng 3 28, 2012 5:39 pm

Em cảm ơn chị Tường Anh, em có thể đọc khá tốt tiếng Anh, em sẽ tìm hiểu thêm. Không biết rối loạn giao tiếp có cách nào chữa trị không chị? Em đã không còn nhỏ tuổi nữa nhưng cảm thấy mình luôn giậm chân tại chỗ trong vấn đề này, một trong những nguyên nhân khiến mình dễ chán nản bỏ mặc mọi thứ.
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi phi » T.Tư Tháng 3 28, 2012 6:08 pm

Phải chăng có biên giới mong manh giữa những người đặc biệt hướng nội và những người AS, hay là vì mình không biết phân biệt như thế nào.


Người hướng nội (introvert) khác bạn ạ. Họ có khả năng giao tiếp nhưng dùng theo cách riêng của họ thôi. Những người hướng nội thành công là Michael Dell (chủ cty máy tính Dell), Julia Roberts, Johnyy Carson (một người làm talk show nổi tiếng của Hoa Kỳ). Người hướng nội tìm được niềm vui từ các sự vật tĩnh như đọc 1 cuốn sách hay, ngẫm nghĩ 1 vấn đề, tư lự cuộc đời, và khi cần giao tiếp thì họ giao tiếp cũng không thua kém gì ai.

Mình vốn là người thất bại thảm hại trong giao tiếp, rất hay chán nản. Giữa đám đông mình hoàn toàn lạc lõng không hòa nhập được, không chen vào câu chuyện chung được, rất vụng về ngượng ngập.


Kỹ năng giao tiếp thì cũng là 1 thứ cần học, nhất là khi văn hóa Đông Tây giao thoa nhau. Đào tạo 1 người thành diễn giả thì khó, chứ để thành 1 người giao tiếp OK thì không khó đâu bạn. Bạn đã bao giờ học và chịu thực hành về môn giao tiếp này chưa?

lạc lõng không hòa nhập được
Vâng, có nguyên 1 bài học về việc làm sao để chen ngang vào câu chuyện người khác một cách có duyên, hoặc làm sao để người trong cuộc tự động mời mình tham gia

rất vụng về ngượng ngập.
Nếu bạn chảy mồ hôi như tắm, nhịp tim đập nhanh, khó thở ... thì tôi mới sợ, chứ ngượng ngập thì là chuyện bình thường . Bài học đầu tiên về giao tế là người ta giúp bạn nhận ra các thay đổi thể lý trong cơ thể khi vào tình huống . Một khi bạn đã biết , nhận ra các dấu hiệu rằng mình sắp ngượng ngịu thì việc điều chỉnh nó rất dễ dàng . Bài tập đầu tiên cho bạn và cả bạn trangkizd_91 là hãy viết ra tờ giấy các thay đổi thể lý khi mình đi vào tình huống như sắp lo lắng, hay cảm thấy sắp phải làm gì đó.
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Tư Tháng 3 28, 2012 6:19 pm

Em để ý thấy khi mình ở giữa đám đông lạ, mình rất hay bị ánh mắt, lời nói của họ ảnh hưởng, khi họ chê bai, nhìn soi mói,... thì mình bắt đầu lúng túng, hoặc khi mình nói không được hưởng ứng thì mình bị ức chế rất mạnh. Đó là lý do em dễ bị câm nín khi ở đám đông lạ, nhưng lại không có vấn đề lắm khi ở nhóm người quen như nhóm bạn bè hay gia đình. Hôm trước em PM cho anh là nhớ nhầm, không phải em ngọng khi đã 5 tuổi, mà khi chỉ khoảng 3 tuổi thôi, sau đó thì không ngọng nữa, quá trình học nói cũng không có gì khác thường. Khi nhỏ em không hay suy nghĩ chuyện người ta nghĩ gì về mình, chơi khá vô tư, thời còn chơi trò đồ hàng, em còn làm đại ca của nhóm 1 vài đứa. Tuy nhiên khi lớn lên càng ngày càng để ý càng bị giậm chân tại chỗ.
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi phi » T.Tư Tháng 3 28, 2012 6:29 pm

Đó là lý do em dễ bị câm nín khi ở đám đông lạ, nhưng lại không có vấn đề lắm khi ở nhóm người quen như nhóm bạn bè hay gia đình.


Vậy thì tôi càng tin bạn có khả năng giao tiếp tại đám đông. Khó khăn của bạn có lẽ nằm ở khúc "đề máy" thay vì 'tăng tốc". Bạn có bao giờ nói chuyện với ai mà nhìn vào hoặc giữa 2 con mắt họ, hoặc nhìn vào trán của họ thay vì nhìn thẳng vào mắt chưa ? Những lúc đó bạn có cảm thấy bị họ soi mói không?
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Tư Tháng 3 28, 2012 8:07 pm

Em chưa làm thế bao giờ, hoặc là nhìn thẳng vào mắt hoặc quay chếch đi hướng khác. Tuy nhiên em mới đọc về rối loạn ngôn ngữ thấy mình cũng có phần, đặc biệt 'không biết nên nói gì và nói khi nào'. Em cũng muốn hỏi thêm không rõ môi trường gia đình có góp phần gì không? Vì ba em là người không biết nói chuyện, mẹ là người cực kỳ thẳng tính.
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi xhtoday » T.Tư Tháng 3 28, 2012 9:15 pm

Đọc phần trả lời của chị Tường Anh mà em cũng giật mình.

Có lẽ em cũng bị rối loạn trong giao tiếp chị ạ.

Tất cả các Sếp từ trước đến giờ của em đều công nhận và đánh giá cao năng lực của em. Tuy nhiên, họ cũng thường không hài lòng vì cách cư xử của em.

Em khá khắt khe, hay chê người khác. Nhưng ác một nỗi là em gần như luôn nói đúng. Người bị em phê bình thường hận em bầm gan tím ruột mà chẳng thể cãi lại em. Em luôn nói thẳng mà không sợ ai phiền lòng, bất kể đó là ai, miễn là em nghĩ là em đang nói đúng.

Người đối diện thường không đủ lý lẽ để tranh cãi với em, và thường thì em thắng, vì em lập luận rất sắc sảo, cả về lý lẫn về tình. Nhưng tiếc thay, em lại không được mọi người quý mến (trừ nhân viên của em, vì tuy em hay trách mắng, nhưng em rất yêu thương nhân viên, hết lòng với nhân viên nên em được nhân viên yêu quý lắm).

Trong công ty, trưởng phòng Nhân sự thường hay khuyên nhủ em "chị nên mềm mại bớt lại, có ích gì đâu khi chị cứ bày tỏ thái độ thẳng thắn của chị cho mọi người biết. Chị yêu / ghét ai thì chị bày tỏ ra ngoài. Sao chị không giấu vào bên trong và cư xử vui vẻ để mọi người thoải mái?"

Theo suy nghĩ của em, tại sao em lại phải giấu đi cảm xúc, suy nghĩ thật của mình để mọi người vui lòng? Em làm vậy tức là em đang không sống thật, trong lòng em sẽ khó chịu, bức bối. Tại sao em phải chịu bực bội trong lòng để gìn giữ/mang lại sự vui vẻ, thoải mái cho người khác - những người em cho là kém cỏi?

Hơn nữa, vì hoản cảnh cá nhân của gia đình em từ nhỏ rất khổ, em đã phải nỗ lực phấn đấu rất nhiều mới đạt được vị trí ngày hôm nay, nên em luôn có suy nghĩ: thép chỉ được tôi rèn trong lửa đỏ. Phải cực khổ, phải đau đớn thì mới trưởng thành.

Vì vậy, khi em phê bình những người mà em không hài lòng về năng lực, em không nghĩ là mình đang tự cao hoặc mình cố ý làm tổn thương họ, mà em nghĩ "thuốc đắng dã tật". Họ cần biết họ kém như thế nào, người khác phải phiền lòng về sự thiếu sót của họ như thế nào, các bộ phận khác hoặc cả cty vì sự thiếu kém của cá nhân họ / bộ phận họ mà phải bị cản trở bước phát triển thế nào...

Em hoàn toàn không quan tâm việc họ có yêu hay ghét em. Họ thích em hay đang nói gì sau lưng em. Em chỉ cần biết rằng em đang làm tốt công việc của mình. Em đang được nhân viên cấp dưới rất yêu quý (xin nói thêm, còn nhân viên nào chịu không nổi sự quá đáng của em, họ chạy mất tiêu rồi).

Ngoài công việc ra, em lại rất thoải mái. Nhân viên em muốn sao cũng được. Họ làm gì cũng được. Họ muốn đùa giỡn, nói năng với em sao cũng được. Em không chấp nhặt.

Đôi lúc, em thấy mình khá thất bại trong việc giao tiếp. Sếp em thường khuyên em phải khéo. Nhưng mà em cho đó là sự giả dối, em không khéo được. Em chỉ nói chuyện dễ thương với những người em thật sự yêu mến, quý trọng. Còn ngược lại, em không quan tâm.

Chắc là kỹ năng giao tiếp của em có vấn đề, hoặc tâm lý em có vấn đề, chị Tường Anh nhỉ?

Sếp thường đau đầu về em. Trong bảng đánh giá năng lực, có tiêu chí "kỹ năng giao tiếp". Ở tiêu chí này, em được đánh giá là xuất sắc (thế mới đau). Vì khi cty cần phải ra Bộ Y Tế (ngoài Hanoi) xin giấy phép (một điều khá khó khăn trong ngành dược), thì em giao tiếp rất tốt, với các quan chức, và luôn mang về kết quả tốt hơn mong đợi.

Nói chung, khi cần thì em trổ "tuyệt kỹ" của em ra: nói năng mạch lạc, khôn khéo, ngọt ngào đến con kiến trong lổ cũng phải chạy ra (để đạt được mục đích của mình). Bất kể địa vị của người đối diện là ai, em đều tiếp xúc thoải mái, tự tin và thành công - NẾU EM MUỐN. Còn bình thường, em cứ tỉnh rụi, tạt gáo nước lạnh vào bất cứ ai mà em cho rằng "đã kém tài mà còn kém đức", cho hắn tỉnh ra.

Kết quả là, nhân viên em vừa thương vừa sợ em. Sếp em vừa cần em vừa ngán em. Các phòng ban khác vừa hận em, vừa sợ em.

Chỉ có Tường Khuê là dám lên mặt với Mẹ thôi. Còn bố Bách thỉnh thoảng cũng phải "thiền" để lánh nạn.

Em biết em như vậy đã hơn 20 năm nay rồi. Em muốn hỏi chị Tường Anh xem em có vấn đề gì về tâm lý hay giao tiếp không? Một phần cũng vì em đã từng làm việc ở cty nước ngoài nhiều, họ không câu nệ nói năng làm vừa lòng nhau như người VN. Nhưng mà cta dầu sao cũng là người VN? Liệu cách suy nghĩ, cư xử của em có đúng đắn?

Thậm chí, có khi em còn nghĩ mình bị Asperger dạng nhẹ nữa.

Em không biết:

- Mình có vấn đề không? Mình cần phải correct gì không?
- Nếu có, em cần phải làm gì để thay đổi?

Em cám ơn chị nhiều, vì em đã đi quá xa topic này. Nhưng em rất serious để nghĩ về bản thân mình. Em cũng muốn được "thẩm định" và được "can thiệp" nếu có chương trình nào phù hợp với em.

Thanks much,

em Huong

P.S: Anh Phi ơi, anh Phi có lời nào khuyên em không? Vì những người bên cạnh em, đôi lúc thấy em re-act khá mạnh, và họ rất ngán. Có khi, nghĩ lại, em thấy em cũng từng "bạo lực tinh thần" với người khác nữa.

Vấn đề lớn nhất của em là em nghĩ không cần phải tỏ khéo léo để được người khác yêu, mến, thích gì cả. Em chỉ muốn sống đúng với cảm nghĩ cá nhân em. Như vậy có sai không?
xhtoday
 
Bài viết: 52
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 7 12, 2011 7:15 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi phi » T.Tư Tháng 3 28, 2012 11:32 pm

Em khá khắt khe, hay chê người khác. Nhưng ác một nỗi là em gần như luôn nói đúng. Người bị em phê bình thường hận em bầm gan tím ruột mà chẳng thể cãi lại em. Em luôn nói thẳng mà không sợ ai phiền lòng, bất kể đó là ai, miễn là em nghĩ là em đang nói đúng.

Người đối diện thường không đủ lý lẽ để tranh cãi với em, và thường thì em thắng, vì em lập luận rất sắc sảo, cả về lý lẫn về tình.


P.S: Anh Phi ơi, anh Phi có lời nào khuyên em không? Vì những người bên cạnh em, đôi lúc thấy em re-act khá mạnh, và họ rất ngán.


Để anh giải thích kiểu vơ đũa cả nắm trước nhé, rồi H cho biết xem H nghĩ sao. Anh sẽ dùng chính bản thân anh làm ví dụ. Anh sẽ nói thẳng nhé, có sai hay đụng chạm thì anh xin lỗi trước.

Anh lớn lên với văn chương Á châu, với những câu chuyện ca ngợi Trương Phi thẳng tính, Quan Vũ bộc trực. Đó là những mẫu người mà mình hồi thò lò mũi xanh cho là rất "cool". Lớn lên tí nữa đi học thì bị nhồi toàn là toán lý hóa là các môn nặng về óc lô gíc phân tích đúng sai, cho nên khi nói chuyện với ai thì chỉ mải mê nghe để mà phản biện, vạch ra cái sai của người ta. Lớn hơn nữa mê luật, đọc nhiều law case, cho nên đầu óc lại càng đi theo hướng phân tích đúng sai, rất ư là confrontational / đối đầu. Luật Mỹ dựa trên Common law / Luật tiền lệ, cho nên ai nói gì thì trích case ra vanh vách :oops: nào là case đó xử ra sao, ông toà lý luận ra sao.

Sau đó lớn lên tí nữa giật mình thấy mình là con dế mèn phiêu lưu ký, xưa giơ càng đá các chị châu chấu nhưng lại tưởng thế là hay, là anh hùng thiên hạ. Và dần dần anh nhận ra rằng cái anh cần không phải là dùng kiến thức áp đảo người khác mà là cần kiến thức + kỹ năng thuyết phục người đối diện. Ngẫm lại mỗi lần mình bắt bí ai, giống y như một ông bố ỷ lớn đánh con vậy, thay vì đỡ con dạy giúp con tập đi xe đạp.

Anh đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian, phải đi học, đi tập huấn để undo / gỡ bỏ cái thói quen áp đảo đó vì anh nhận ra rằng nó sẽ cản trở mình trong công việc, trong xã hội và ngay cả trong cuộc sống gia đình. Bỏ đây là chuyển qua thuyết phục chứ không phải mackeno nhe. Rất may là anh tự nhận ra được mà không cần bác xiến tóc dạy cho 1 bài học. Giờ thì tàm tạm nhưng vẫn chưa tới được chỗ mình muốn.

Thỉnh thoảng nghĩ lại, thấy ngày xưa mình trẻ con quá . Bác Trương Phi thì cool gì, uống rượu vào đánh đập quân lính, hễ thuyết phục đại ca Lưu Bị không được thì cứ lôi cái chuyện Vườn Đào ra appeal to feeling. Bác Quan Công thì đốt đuốc đứng gác cửa nhà chị dâu để thiên hạ khỏi dị nghị . Cần gì phải làm vậy để chứng tỏ cái tâm của mình . Nhìn bác này anh nhớ mấy giáo viên tới xin việc, vừa gặp đã "anh ơi, em có tâm lắm đó nhe ..." Nghe nó sợ sợ sao đó :lol:

Thôi ngừng, nói nữa mai bị sếp dũa lạc đề thì mệt.

Đó là anh, H thì sao anh không rõ . H thử nhìn lại xem H đối kháng vì bản chất công việc nó cần mình phải tư duy như vậy, hay vì bị giống anh.

Chị yêu / ghét ai thì chị bày tỏ ra ngoài. Sao chị không giấu vào bên trong và cư xử vui vẻ để mọi người thoải mái?


Mục đích giống nhau nhưng phương tiện khác nhau. Nếu H thật sự thích làm cho người khác vui lòng, H sẽ làm mọi người thoải mái mà không cần phải giấu gì vào trong cả . Còn vì muốn làm người khác vui lòng mà phải sống không thật thì lâu ngày nó ức chế lắm đó . Người ta có thể sống không thật với bản thân vài ngày, vài năm, nhưng sống như vậy cả đời thì ... :evil: Vậy thì anh khuyên rằng nếu H muốn, H nên đổi để tự H nhận ra cái hạnh phúc khi mình giúp người khác sửa sai và làm cho họ vui lòng, thay vì phải đóng vai như người kia khuyên.

Người bị em phê bình thường hận em bầm gan tím ruột mà chẳng thể cãi lại em.


Tức là H có óc phân tích đúng và rất khoa học. Tư duy này rất cần cho các công việc cần trắng đen rõ ràng khi mình đối diện với máy tính. Nhưng H có con, anh tin là sớm muộn gì H cũng phải có cái kỹ năng phân tích và thuyết phục đó khi bé Kh sau này bước vào tuổi vị thành niên (vì anh không tin H thuộc loại mẹ bắt con phải nghe mà không cho phản biện hay giải thích).

Và ngày mai đi làm H thử cái này cho anh: khi ăn trưa với ai, kéo ghế ngồi cạnh đừng ngồi đối diện . Khi đứng nói chuyện với ai, đừng đứng đối diện nữa mà đứng bên cạnh họ song song, quay đầu qua nói . Thử xem có khác không nhé .

Mỗi khi tranh luận sắp dí ai cho bí, nhìn kỹ mặt họ xem họ có phải là 1 bà mẹ đang có những nhức đầu giống mình không? 2 bà mẹ thì thông cảm nhau hơn, 2 nhân viên thì hay đối kháng đó. Và trước khi chào họ ra về, hãy nghĩ về bé Kh trong đầu . Lúc đó gương mặt mình sẽ thư giản lộ niềm vui trong tâm hồn .

my 2-cent
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi xhtoday » T.Năm Tháng 3 29, 2012 1:59 am

Dear anh Phi,

Bài viết của anh làm em suy nghĩ rất nhiều.

Nãy giờ em mất hơn 2 tiếng đồng hồ để viết cho anh, mong anh giúp em thêm. Nhưng em lại delete hết rồi.

Có những thứ quá riêng tư mà em chỉ có thể nói với anh hoặc chị Tường Anh thôi.

Nhưng em biết, anh Phi và chị Tường Anh chỉ có đủ thời gian giúp cho các bé tự kỷ. Vấn đề của em đã đi xa quá, và cũng làm mất thời gian của anh chị quá.

Em sẽ chọn giải pháp là thường xuyên theo dõi các bài chuyên môn của anh Phi và chị Tường Anh. Hy vọng em sẽ cải thiện được, dù chỉ là từng chút nhỏ.

Em xin cám ơn anh Phi rất nhiều,

em Huong
xhtoday
 
Bài viết: 52
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 7 12, 2011 7:15 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » T.Năm Tháng 3 29, 2012 4:23 am

em thật sự cám ơn mọi người trong web CCM đã quan tâm đến em như thế này .

To Chị Hương : rất may mắn và trùng hợp là em cũng đang học về CNTT giống người bạn dưới quyền của chị chị ạ , đúng là nghề này ko đòi hỏi em phải giao tiếp nhiều nhưng chuyên ngành của em lại thiên về làm việc nhóm, đòi hỏi kĩ năng làm việc nhóm xuất sắc + kĩ năng mềm tốt . 2 cái này thật sự là 1 khó khăn cho 1 người bị As nên em sợ mình sẽ bị tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. cám ơn chị vì đã bỏ thời gian type 1 bài viết dài đầy thú vị cho em và đọc được nó là 1 điều vô cùng ý nghĩa đối với em, em cảm ơn chị , em vui lắm vì được biết, được hiểu thêm về những người có cùng khó khăn với mình ,thậm chí khó khăn hơn mình. thật sự em rất ấn tượng với người bạn nhân viên dưới quyền của chị và em cũng thầm cảm ơn và mong rằng nếu ai cũng có thể suy nghĩ và hành động như chị thì tương lai ko xa xã hội này sẽ hiểu , sẽ có 1 cái nhìn cởi mở hợp lý và tình người hơn cho những cá nhân As, như vậy sẽ là giảm đi rất rất nhiều những khó khăn mà hiện giờ người mắc AS phải đối mặt. đọc bài của chị về bạn ấy , em thấy có lẽ mình may mắn hơn bạn ý trong nhiều điều nhưng cũng buồn và ghen tị với bạn ý rất nhiều vì : Bạn ấy đã tìm ra thứ mà em luôn tìm kiếm bấy lâu nay mà vẫn chưa thể tìm ra đó là “Thế mạnh của bản thân” và cái thứ 2 là … Bạn Ấy Có 1 Người Sếp Như Chị. 2 điều này làm em ghen tị thật sự nhưng em mong là nó sẽ sớm đến với em ^^ .
Em tìm ra được rất nhiều điểm chung giữa em và bạn ý : Gặp khó khăn trong việc nghe /hiểu lời người khác nói , những yêu cầu chỉ nói miệng mà ko ghi lại sẽ bi quên lập tức . Hay hiểu lệch vấn đề sang 1 hướng khác. Đã từng muốn chết (cũng cái kiểu chết thế nào nhanh nhât , ko đau giống bạn ý). Với những giao tiếp ko gặp mặt như nói chuyện qua điện thoại hay chat chit thì rất tự tn nhưng khi nói chuyện mặt đối mặt thì là cả 1 khó khăn. Em cũng hay nghĩ mọi người coi thường mình , ghét mình , nhìn mình với ánh mắt thương hại , hay đổ lỗi và nghĩ rằng cả TG này chẳng ai hiểu mình cả , lúc nào trong đầu cũng chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực , muốn tìm đến cái chết để giải thoát.
Nhưng em may mắn hơn bạn ý cũng nhiều vì có lẽ em đã biết khống chế cảm xúc tốt hơn , suy nghĩ thực tế hơn , cái nhìn của em về cuộc sống đã tích cực hơn , em đã lạc quan hơn. Tất cả những điều này em có được đều do những va vấp , những tiếp xúc với nhiều loại người trong xã hội mà em có được kể từ ngày lên học đại học . những trải nghiệm của quãng thời gian này đã thay đổi rất nhiều trong em mà chính em cũng phải giật mình .trước kia , em rất hay bị bạn bè bắt nạt khi còn đi học , có lẽ vì hồi đấy em rất giống bạn ý , bốc đồng , lúc nào cũng tiêu cực, hay tự hạ thấp mình , thỉnh thoảng hay làm những điều khó hiểu mà người bình thường sẽ ko bao h làm (đọc về bạn ý em lại nhìn thấy em ngày xưa chỉ khác mỗi chỗ là em vẫn lễ phép với mọi người và ko được liều như bạn ý thôi) nên bạn bè ngứa mắt và hay trêu chọc bắt nạt , mang em ra làm trò cười suốt 12 năm học .lên đại học , được ở 1 môi trường khác , tiếp xúc với những con người với nhiều lứa tuổi , nhiều trải nghiệm khác nhau cùng những hoàn cảnh khác nhau đã giúp em trưởng thành lên rất nhiều .
Em mong sẽ có ngày được gặp bạn ấy ,được nói chuyện với bạn ấy cùng chia sẻ những khó khăn với bạn ấy , bất cứ điều gì để tâm trạng bạn ấy tốt lên và em mong bạn ấy sẽ luôn là chính mình . Nếu có thể em mong sẽ tiếp tuc được nghe về bạn ấy , về cuộc sống , những khó khăn mà bạn ấy đã và đang phải trải qua . Cám ơn chị đã làm bạn với em. Quên mất , về vấn đề gia đình em . thật ra em cũng ko muốn nói cho mẹ biết . vì trước đây , khi còn học cấp 3 , em đã rất muốn mẹ đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý vì bị khủng hoảng tinh thần (em đã nghĩ em bị tự kỉ) , em đã nói chuyện vs mẹ nhưng cái cách mẹ đón nhận nó làm em ko muốn đề cập đến nó thêm nữa. ko phải là mẹ ko muốn nghe chuyện của em mà là mẹ nghĩ em chỉ đang tưởng tượng ra thôi chứ theo mẹ thì em vẫn bình thường “CON CỨ BÌNH THƯỜNG KO CÓ GÌ PHẢI LO CẢ CON Ạ” , và đến lần gần đây nhất là em đã thử tâm sự với mẹ về AS thì mẹ em lại xem nhẹ nó và có vẻ mẹ ko để tâm . và cho đến hnay thì có lẽ mẹ em đã quên hẳn những gì em đã cố để truyển tải hôm ấy . em vẫn bị cằn nhằn vì tính hay quên , mẹ vẫn mắng em ko biết bao quát xung quanh , bảo gì làm đấy , lóng ngóng trong công việc , chỉ biết việc của mình ko biết gì đến người khác . cụ thể là hnay em bị mẹ mằng vì “Sao cứ suốt ngày đâm đầu vào cái máy tính mà ko để ý đến cái máy giặt nó giặt xong chưa để phơi quần áo lên “ . Ko phải em ko quan tâm mà là em ko nghĩ ra để quan tâm . em ko thể để ý 1 lúc 2 việc để nghĩ ra được những việc như thế . và khi em đã quan tâm để rồi chú tâm vào làm 1 việc gì thì xung quanh em lúc đấy có là 1 cái rock concert hay 1 cái công trường đi nữa thì em cũng chẳng để tâm biết đến những gì đang diễn ra mà chỉ chú tâm vào việc của em thôi.

To chị Rose : chị em mình giống nhau thế . em cũng gặp những khó khăn trong giao tiếp y chang chị . Em cũng toàn bị lạc lõng giữa đám đông vì ko hòa nhập được , ko chen vào câu chuyện chung được, ăn nói vụng nên cung cách nói chuyện hay bị lúng túng và bối rối. ko biết cách kéo dài 1 cuộc nói chuyện và hay bị kết thúc trong ngượng ngập . Em cũng ko thể nói chuyện 1 cách thú vị và hài hước được , em ko làm được , cứ bị sao ấy . em cũng ko biết phải tả tn nữa. nhưng mà khi nói chuyện với người nhà em lại ko bị thế . em chỉ bị như vậy với những người em cảm thấy ko thoải mái khi ở bên họ . Em cũng cái kiểu chỉ quan tâm đến vấn đề của mình chứ không mấy quan tâm đến vấn đề người khác, mặc dù em rất muốn nhưng sao đầu óc em lại cứ dửng dưng vs người ta rồi chẳng nghĩ ra cái gì để mà tiếp lại cả , em cũng chẳng biết phải làm tn nữa . em rất buồn vì nhiều khi bạn bè tâm sự mà mình cứ bị như thế ,mặc dù ko muốn đâu nhưng nó lại thể hiện ra ở những câu đáp lại rất nhạt và cho có (vì em cảm thấy lãnh đạm với câu chuyện của họ nên em ko biết phải đáp lại 1 cách thật sự quan tâm tn cả) làm họ nghĩ em là đứa lạnh nhạt với chuyện của người khác , ko quan tâm đến bạn bè mặc dù mình ko hề như thế . nhiều khi bạn thân của em tâm sự với em vì đau buồn chuyện gia đình , những lúc như thế em ko biết phải nói gì ,ko biết phải an ủi , động viên , chia sẻ thế nào cả cho bạn em vơi đi cả . những lúc như thế em chỉ biết im lặng , thể hiện sự cảm thông = cách gật đầu với nó và dùng ánh mắt chia sẻ cùng nó và lắng nghe tất cả những gì nó nói . em chỉ mong nó hiểu cho em và đừng giận em . giá như em có thể nói ra được .
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Trang vừa xemTrang kế tiếp

Quay về Hỏi Đáp (xin đọc lại những bài cũ trước khi hỏi)

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.26 khách.

cron