Chào cả nhà, tôi theo dõi thread này nhưng không tham gia từ đầu. Đó là lựa chọn rất cá nhân, và xin "đừng hỏi vì sao". (Có ai nghe bài hát này chưa ạ?)
Tôi hy vọng các anh chị, các em, các cháu ở độ tuổi trưởng thành - là những cá nhân có khó khăn nào đó - sẽ tham gia để cùng tìm cho mình những khoảnh khắc ủi an, và quan trọng hơn, những bước đi an lành hạnh phúc cho cuộc sống riêng.
Thực sự thì làm cha mẹ đã là khó, nên tôi đi đứng chạy nhảy ổn định (nói thế chứ dạo này chạy nhảy hết nổi rồi, trừ khi cháy nhà phải chạy thì chạy thôi) vẫn thấy mình thuộc loại "có khó khăn". Nghĩ mà xem, sau 14, 15 năm nuôi con với bú mớm tã lót đưa đón..., bỗng con trở thành một cá nhân với chọn lựa riêng, suy nghĩ riêng. Cha mẹ phải đối diện với một con người đang trong năm tháng trở thành kẻ trưởng thành. Đoán biết con muốn gì, hướng dẫn con khéo léo... không phải điều dễ dàng. Đôi khi tôi nghĩ người ta cần bằng lái để lái xe, thế có cần bằng làm cha mẹ để "lái" con không. Xe nó dễ, bẻ tay lái đâu nó đi đấy. Chứ con thì không dễ thế, bẻ đường này nó ngoái cổ cong đuôi đòi lối kia.
Giữa 1001 nỗi khó dậy con, những bậc cha mẹ có khó khăn mà anh Duy Nam nói đến còn phải đối diện với tâm lý và thể lý của chính mình. Vậy là 2002 nỗi khó. Tôi kính phục những bậc cha mẹ đã, vẫn và sẽ vượt qua cái khó của mình để dậy dỗ con cái.
Về một chục cái thuyết mà anh Nam và anh Phi đang chia xẻ, cho tôi đứng bên ngoài. Tôi đàn bà, làm việc/yêu thương/ăn uống bằng con tim. Cái não và lý trí hình như chi là phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố.
Tôi ba chìm bảy nổi với CCM vài năm nay, và thấy những thành quả CCM tạo ra còn là khiêm tốn trước nhu cầu của nhóm trẻ TK tại VN. Tôi không ít lần ngậm ngùi vì tầm tay mình nhỏ bé trước những nỗi đau của nhóm trẻ khuyết tật cùng phụ huynh các em. Tôi tiếc rằng tôi k hông phải là triệu phú, tiếc rằng CCM không có ông bà triệu phú nào đó đỡ đầu cho, để chúng tôi vung vít bỏ việc làm tại Mỹ mà bay đi bay về mà vươn tầm tay đến nhiều người hơn.
Trời chả chiều lòng người. Chúng tôi vẫn bươn chải. Anh Nam có lẽ biết nơi chúng tôi ở thì giá nhà kém Greenwich và Manhattan, nhưng cao hơn mọi nơi khác. Anh Nam chắc cũng thông cảm những hóa đơn tiền nhà, tiền điện, tiền bảo hiểm... (Trong đó xin nói thật cũng một năm một lần chúng tôi phải "chịu chi" để đưa con cái đi nghỉ một vài ngày đâu đó). Những bươn chải không thể tránh này khiến việc điều hành CCM thành khó khăn. Tôi thì cho là không thể thực hiện. Anh Phi, chị Xuyến nhất định kéo dự án tiếp tục. Tôi vì bạn, vì nhóm trẻ tk cùng sắc tộc với tôi nên "theo lao".
Nhóm dân thu nhập thấp, nghèo xác nghèo xơ... thì bao giờ chẳng thiệt, anh Nam. Tôi với anh chắc cũng vớ vẩn đâu đấy, kiểu "thu nhập trên mức nghèo khó khoảng 1000 đô". Không đủ tiêu chuẩn xin trợ cấp xã hội, cũng không đủ mua nhà ba ngàn square feet. Chúng ta cũng thiệt lắm chứ: è cổ ra mà đóng thuế như nhóm trung lưu, tự lo trả tiền ăn cho con ở trường khi con còn bé, tự lo trả tiền học đại học cho con... Khi mua sắm, chả dám vào tiệm sang. Khi ăn uống, về nhà nấu cho rẻ. Khi đi chơi, chả có tiền mà ở khách sạn Manhattan, ở bên New Jersey dơ tí mà rẻ, rồi chui đường hầm Holland mà vào China Town. Thế là mình cũng thiệt đấy chứ!
Tuy vậy, khi bị ràng buộc với khả năng tài chính của mình, tôi nghĩ anh sẽ "có gạo nấu cơm, có bột làm bánh". Các loại chủ nghĩa kia làm rộn anh khi anh có thời gian suy tư. Còn ngay lúc anh phải quyết định cho Hội Ung Thư $500 đô hay chỉ gửi 250 vì cần 250 thêm vào phần chi tiêu cho lần đưa các con đi thăm ông bà ở xa, có lẽ anh không nghĩ đến chủ nghĩa nào hết. Mọi chuyện sẽ là: tôi, trong tư thế của mình, quyết định bằng lương tâm; và trong mọi tình thế tôi sẽ cố gắng bằng những phương cách tốt để đạt đến mục đích tốt.
Các phụ huynh đem con đến Ban Mai chắc cũng có người trầy vi tróc vẩy để lo học phí. Các phụ huynh không đem con đến Ban Mai chắc chắn có người phẩy nhè nhẹ đã đủ tiền đóng học phí 10 năm, nhưng đang chọn các trường học khác. Cũng có phụ huynh chẳng đủ tiền mà mua quả bí nấu canh bữa chiều.
Tôi tin rằng ban điều hành Ban Mai dư biết như thế. Tôi tiếp xúc và biết họ cũng là cha mẹ, cũng hiểu nỗi khó khăn nuôi dậy con nên người. Họ có trái tim nhậy cảm, biết đau khi người khác đau, biết xót xa khi người khác không may mắn. Họ cũng có những dằng díu cơm áo gạo tiền phải trang trải. Tôi chỉ là chuyên viên cố vấn, nhưng nếu anh hỏi thẳng tôi, tôi xin trả lời "hạ học phí là điều không khả thi ở thời gian hiện tại". Đến đây, tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của anh về "việc cấp ngân sách phải có thứ tự Ưu tiên". Rất tiếc, nói cho cùng, chúng ta là những chú cá đủ mầu, đủ sắc, đủ kích cỡ, đang bơi lội ở giòng sông mà đầu nguồn lũ chúng ta không thể kiểm soát.
hạn chế hôn nhân cũng như sinh con cái của đối tượng này
Ấy còn cái này thì nhiêu khê rồi, quí vị ơi. Tôi đoán câu hỏi triệt để ở đây sẽ là: Ai xứng đáng làm cha mẹ? Tôi cũng không mắc cỡ gì mà thú nhận: có thể chính tôi, so với anh Nam, anh Phi, và các phụ huynh của diễn đàn này, là người ít điểm nhất trong vai trò làm cha mẹ.
Làm sao quyết được ai
xứng đáng? Xứng đáng trong thể lý? Tâm lý? Sinh lý? Trí tuệ? Nhân cách? Đâu là điều kiện ắt có và đủ? Người ta đã từng cắt bỏ buồng trứng của những cá nhân nữ down syndrome vì thấy họ không "xứng đáng" có con. Bây giờ thì luật pháp Hoa Kỳ cấm ngặt những việc làm như thế. Quí vị biết những cá nhân down syndrome thì thấy đấy, họ không khôn ngoan trong trí tuệ, không vững vàng trong sức khỏe để sống lâu, nhưng trái tim của họ là một trời yêu thương. Họ thân thiện và yêu mến mọi người quanh họ. Để làm mẹ, chẳng phải trái tim yêu thương là yếu tố quan trọng hay sao?
Đấy là bàn về cha mẹ. Còn con cái, chúng có quyền làm người ngay cả khi chính cha mẹ nó không muốn. Đó là lý do vì sao chính tôi phản đối việc phá thai. Nếu ngăn cấm một số cá nhân nào đó không được thực hiện nhiệm vụ truyền sinh, chúng ta đang từ chối những con người lẽ ra được làm người. Dĩ nhiên, sẽ phải chấp nhận việc truyền sinh vi phạm đạo đức và gia tăng nguy cơ bệnh nạn như anh chị em kết hôn, cha ruột làm điều loạn luân với con gái...
Nghĩ xem nhé, bố mẹ ông Steve Jobs bỏ nhau, bỏ luôn thằng con tội nghiệp để nó phải làm con nuôi xứ lạ. Thế nhưng cá nhân Jobs lại hoàn toàn xứng đáng làm người, cả trong nhân cách lẫn tài năng.
Và cũng có cậu M., bố tù chung thân, mẹ làm gái gọi, cậu bán heroin, ông nội hành hạ bà nội..., chính cậu thì phạm án sát nhân hàng loạt). Dù thế, tước quyền sinh con của cha mẹ cậu là không chính đáng. Chính M. phải chịu trách nhiệm trước chọn lựa của chính mình. M. phải dùng quyền tự do của mình mà bước ra khỏi môi trường không chính đáng. Nếu, và chỉ khi M. không có khả năng tách rời môi trường có hại cho sự trưởng thành của mình, M. sẽ được tòa án gồm 12 bồi thẩm đoàn định là insane, không đủ lý trí quyết định.
Vâng có ai có tham luận gì chúng tôi ủng hộ nhiều lắm!!!
Anh Nam, thế là tôi viết ra cái "luận" của mình rồi đấy, nhưng không "tham". Mà câu viết của anh trên đây coi chừng bị hiểu lầm. Tôi đoán anh chỉ ủng hộ việc người khác tham gia góp ý, chứ không nhất thiết ủng hộ cái ý ấy, đúng không?
