Tuổi trưởng thành và Asperger

Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » T.Sáu Tháng 3 23, 2012 2:10 am

cháu chào cô chú
cháu năm nay 21 tuổi đang học cao đẳng năm thứ 3 và sẽ ra trường sau 2 năm nữa. Cách đây ko lâu cháu được đọc về Asperger và sau khi tìm hiểu và liên hệ với bản thân thì cháu có thể khẳng định đến 99% rằng cháu đã mắc Asperger . Cháu có đầy đủ tất cả những biểu hiện của As . Cháu hay lo sợ nhiều điều. Cuộc sống của cháu từ bé đến nay là chuỗi những khó khăn về tâm lý và phát triển, đặc biệt là khả năng giao tiếp tồi tệ (cháu bị nói nhanh , nói lắp . ko thể nói cho người khác hiểu mình muốn gì và mình cảm thấy thế nào vì khó khăn trong việc sử dụng ngôn từ) cũng với việc thiếu kĩ năng xã hội nghiêm trọng. So với bạn bè cũng tuổi, lúc nào cháu cũng tự ti vì cảm thấy mình bé nhỏ và kém trưởng thành hơn họ đến chục tuổi. cháu bị ám ảnh về việc người ta nhìn nhận về cháu như thế nào nên lúc nào cũng cố làm đẹp lòng người khác nhưng hình như điều đó chỉ làm họ cảm thấy khó chịu và xem thường cháu và thật sự làm cho cháu cảm thấy mệt mỏi và bất mãn với chính mình . Khi trò chuyện với bất cứ ai (kể cả là bố mẹ) cháu luôn cảm thấy bị áp lực , hay lúng túng và bối rối . CHáu ko muốn tiếp xúc với ai . cháu cũng ko biết tsao lại thế nữa. với cháu nó thật sự là 1 điều khó khăn. ĐI học ,Cháu hay bị bạn bè cùng trang lứa coi thường và bắt nạt từ cấp 1 đến cấp 3 mà ko 1 lần nào có thể tự đứng lên bảo vệ cho bản thân mình, thậm chí là khi bị người khác hiểu nhầm , đổ oan cháu cũng ko biết phải thanh minh thế nào cho họ hiểu . quãng đời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất để nhớ lại với mỗi người thì cháu đã ko thể có điều đó mà còn ngược lại , với cháu nó là quãng thời gian của những cơn nghẹn uất ức , của những tức giận ,đau khổ , tuyệt vọng và ghen tị khi nhìn thấy bạn bè vui vẻ đùa nghịch với nhau và cháu ước rằng mình có thể quên nó đi để trái tim ko còn phải đau thắt lại khi kí ức về những tháng ngày khó khăn ấy ùa về. Thậm chí cho đến bh khi lên học đại học, chuyện bắt nạt thì ko còn nữa những cháu vẫn bị bạn bè coi thường ra mặt vì quá hậu đậu (họ thật sự khó chịu và bực mình với cháu về chuyện này) và ngốc nghếch, trẻ con ở lứa tuổi 22 . Cháu rất buồn vì mình ít bạn , cho đến h cháu ko thật sự có 1 người bạn , cháu chơi được và hòa đồng với các bạn, nhưng lại ko có nhu cầu kéo dài hay tạo dựng những mối quan hệ. Ko xin số, nick chat hỏi thăm hay chủ động bắt chuyện. Ko gì hết ngoài việc chơi hòa đồng nhưng luôn cảm thấy cô đơn và tủi thân khi ko có 1 người bạn để chia sẻ. Với cháu việc kết bạn là cả 1 khó khăn lớn . .. trí nhớ cháu rất kém , ai dặn gì mà ko ghi lại là cháu ko thể nhớ nổi và quên nó đi như thể chưa từng có trong đầu . Và cháu đặc biệt gặp khó khăn trong 2 việc là : tập trung và kĩ năng nghe/ nhớ/hiểu lời nói . cháu ko thể hiểu những câu nói dài và phức tạp, ko thể thực hiện những mênh lệnh, yêu cầu = lời nói nếu chỉ được nghe 1 lần. Những vấn đề trừu tượng , hay phải ngồi nghe giảng cũng khó khăn vô cùng với cháu . 1 điều nữa cháu ko thể hiểu được là cháu rất khó học thuộc những bài viết = tiếng việt như lịch sử , văn học , nếu học thì chỉ học được cùng lắm là vài dòng và sau đó quên hết sạch nhưng lại có thể đọc thuộc làu 10 mặt giấy tiếng anh chỉ trong 1 thời gian ngắn. cháu cũng gặp khó khăn trong việc đòi hỏi sáng tạo và làm quen với những cái mới , cháu dễ cáu và phản ứng gay gắt với bạo lực , không chấp nhận thất bại dù là nhỏ hay lớn . Phản ứng gay gắt và vô cùng thất vọng đôi khi là tuyệt vọng thậm chí căm hận bản thân nếu thất bại. thiếu kĩ năng xã hộ trầm trọng , ko dám nhìn thẳng vào mắt ai khi nói chuyện . Khi bị người khác trêu chọc dù là ác ý hay chỉ là vui đùa cháu ko biết trêu lại hay nghĩ ra mà nói lại, đối đáp lại họ thế nào . cháu hay tạo ra cảm giác lúng túng , ngượng ngập lan tỏa ra những người xung quang trong mỗi tình huống lúng túng mà ko biết cách ứng phó lại với nó thế nào . cháu rât lo lắng cho bản thân ko biết sau này ra ngoài xã hội cháu sẽ đương đầu , tự bảo vệ sinh tồn thế nào đây nếu những điều này cứ kéo dài .
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Nguyen,Anh » T.Sáu Tháng 3 23, 2012 9:00 am

Chào em, rất thông cảm với những khó khăn của em. Chị nghĩ khó khăn nào cũng có hướng giải quyết, dĩ nhiên hướng ấy có thể rất khó khăn và cần thời gian. Điều em đã làm mà không phải ai cũng làm: liên lạc với chuyên viên và chia xẻ. Em phải can đảm nhé.

cháu bị nói nhanh , nói lắp


Em cần nhớ để nói chậm lại. Em kể rõ cho chị nghe phần nói nhanh, nói lắp nhé.

Khi trò chuyện với bất cứ ai (kể cả là bố mẹ) cháu luôn cảm thấy bị áp lực , hay lúng túng và bối rối . Cháu ko muốn tiếp xúc với ai . cháu cũng ko biết tsao lại thế nữa. với cháu nó thật sự là 1 điều khó khăn.


Em nên tự mình làm cho mình trở nên tự nhiên hơn. Em có thể soạn ra sẵn một số câu nói, câu hỏi khi tiếp chuyện với họ. Dựa trên những gì đã soạn sẵn, em có thể thấy mình tự nhiên hơn. Sau nhiều lần như thế, em có thể sẽ bớt phải soạn câu soạn chữ. Khi nói chuyện, em có thấy ngại nhìn mắt người đối diện không. Nếu có, em nhìn vào điểm giữa hai lông mày của họ, thay vì nhìn mắt họ.

Đi học ,Cháu hay bị bạn bè cùng trang lứa coi thường và bắt nạt từ cấp 1 đến cấp 3 mà ko 1 lần nào có thể tự đứng lên bảo vệ cho bản thân mình, thậm chí là khi bị người khác hiểu nhầm , đổ oan cháu cũng ko biết phải thanh minh thế nào cho họ hiểu . quãng đời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất để nhớ lại với mỗi người thì cháu đã ko thể có điều đó mà còn ngược lại , với cháu nó là quãng thời gian của những cơn nghẹn uất ức , của những tức giận ,đau khổ , tuyệt vọng và ghen tị khi nhìn thấy bạn bè vui vẻ đùa nghịch với nhau và cháu ước rằng mình có thể quên nó đi để trái tim ko còn phải đau thắt lại khi kí ức về những tháng ngày khó khăn ấy ùa về. Thậm chí cho đến bh khi lên học đại học, chuyện bắt nạt thì ko còn nữa những cháu vẫn bị bạn bè coi thường ra mặt vì quá hậu đậu (họ thật sự khó chịu và bực mình với cháu về chuyện này) và ngốc nghếch, trẻ con ở lứa tuổi 22. Cháu rất buồn vì mình ít bạn , cho đến h cháu ko thật sự có 1 người bạn , cháu chơi được và hòa đồng với các bạn, nhưng lại ko có nhu cầu kéo dài hay tạo dựng những mối quan hệ. Ko xin số, nick chat hỏi thăm hay chủ động bắt chuyện. Ko gì hết ngoài việc chơi hòa đồng nhưng luôn cảm thấy cô đơn và tủi thân khi ko có 1 người bạn để chia sẻ. Với cháu việc kết bạn là cả 1 khó khăn lớn


Ngoài xã hội, ở chỗ làm hay đại học, việc tìm ra các bạn thân không phải dễ. Điều này xảy ra với nhiều người, không phải riêng em đâu. Có lẽ em sẽ phải tiếp tục kiên nhẫn để tìm ra một người bạn biết thông cảm với khó khăn của mình. Khi giao tiếp, em sẽ phải tìm ra điểm mạnh của mình để đóng góp với bạn bè, và nói thẳng với họ rằng những việc cần tài khéo em sẽ không làm tốt được.

. .. trí nhớ cháu rất kém , ai dặn gì mà ko ghi lại là cháu ko thể nhớ nổi và quên nó đi như thể chưa từng có trong đầu . Và cháu đặc biệt gặp khó khăn trong 2 việc là : tập trung và kĩ năng nghe/ nhớ/hiểu lời nói . cháu ko thể hiểu những câu nói dài và phức tạp, ko thể thực hiện những mênh lệnh, yêu cầu = lời nói nếu chỉ được nghe 1 lần. Những vấn đề trừu tượng , hay phải ngồi nghe giảng cũng khó khăn vô cùng với cháu . 1 điều nữa cháu ko thể hiểu được là cháu rất khó học thuộc những bài viết = tiếng việt như lịch sử , văn học , nếu học thì chỉ học được cùng lắm là vài dòng và sau đó quên hết sạch nhưng lại có thể đọc thuộc làu 10 mặt giấy tiếng anh chỉ trong 1 thời gian ngắn.


Từ giờ trở đi, khi nào em cần nghe mệnh lệnh, bài giảng, em nên viết xuống những ý chính. Đừng chỉ dựa vào trí nhớ. Thực ra nhiều người phải làm thế em ạ. Chị cũng thế thôi. Khi cần, em cứ yêu cầu người ra mệnh lệnh lập lại mệnh lệnh ấy. Em cứ nói thẳng là em không nhớ được câu nói dài.

cháu cũng gặp khó khăn trong việc đòi hỏi sáng tạo và làm quen với những cái mới


Sáng tạo thì không phải ai cũng sáng tạo. Riêng việc làm quen những thay đổi, em sẽ phải khá hơn vì bản chất cuộc sống là những thay đổi. Em phải dặn mình rằng em sẽ chấp nhận thay đổi ấy. Em nên tìm hiểu trước những thay đổi ấy để làm quen với chúng dễ hơn.

, cháu dễ cáu và phản ứng gay gắt với bạo lực , không chấp nhận thất bại dù là nhỏ hay lớn . Phản ứng gay gắt và vô cùng thất vọng đôi khi là tuyệt vọng thậm chí căm hận bản thân nếu thất bại. thiếu kĩ năng xã hội trầm trọng ,


PHải bình tĩnh hơn thôi bé con ạ! Em có thể tìm những cách làm cho mình bình tĩnh, thí dụ như đứng riêng một góc, đi bộ một đoạn, hay uống ly nước, hát một câu gì đó... Em nghĩ nhé, thất bại là điều xảy ra hàng ngày cho biết bao nhiêu người. Đừng thất vọng.

ko dám nhìn thẳng vào mắt ai khi nói chuyện


À, cái này chị có hỏi ở trên rồi đó.

Khi bị người khác trêu chọc dù là ác ý hay chỉ là vui đùa cháu ko biết trêu lại hay nghĩ ra mà nói lại, đối đáp lại họ thế nào


Những lúc này, em chỉ cần cười, và trả lời "ghẹo tôi hoài!" Đừng tìm cách đối đáp làm gì em ạ.

cháu rât lo lắng cho bản thân ko biết sau này ra ngoài xã hội cháu sẽ đương đầu , tự bảo vệ sinh tồn thế nào đây nếu những điều này cứ kéo dài .


Chị biết em sẽ có nhiều khó khăn, nhưng mình cùng tìm cách giải quyết em nhé. Chị biết rất nhiều những cá nhân AS, họ thành công em ạ. Đường đi khó, nhưng mình cùng đi. Em nhớ trở lại topic này thường xuyên trò chuyện nhé.
Nguyễn Tường Anh
Nhóm Chuyên Gia TK
Hình đại diện của thành viên
Nguyen,Anh
 
Bài viết: 4504
Ngày tham gia: T.Bảy Tháng 1 10, 2009 12:05 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » CN Tháng 3 25, 2012 11:43 pm

cảm ơn chị Tường Anh đã trả lời bài viết của em trong 1 thời gian nhanh như vậy.

1. Về vấn đề nói nhanh nói lắp : vừa mới đây thôi qua những tư liệu của CCM , em mới biết khi còn bé mình bị cà lăm (em cũng ko dám chắc) . Em thấy mình có đủ 6 dấu hiệu bất thường của bệnh cà lăm khi còn bé . cho đến bây h vẫn vậy , chỉ khác ở chỗ em ko còn lắc đầu , nhắm mắt hay động tay động chân nữa mà đã hành động bình tĩnh hơn nhưng 5 dấu hiệ còn lại thì vẫn còn .bây giờ khi nói những câu dài em hay bị đứt hơi, nói được nửa câu thì phải dừng lại vì khó thở .giống như người ta bảo là "Nói ko ra hơi". em nghĩ có lẽ hô hấp hay khí quản của mình có vấn đề mất rồi. EM phải làm thế nào để hết cà lăm đây . CHỉ còn 2 năm nữa là em ra trường và đi làm . GIao tiếp là bắt buộc và cơ bản phải có cho dù là làm bất cứ việc gì nhưng nó lại là điểm yếu nhất của em . Em thật sự lo lắng .

2.Về Asperger : Em thật sự cảm ơn cái ngày em biết mình mắc Asperger chị T.A ạ , nó đã làm thay đổi nhiều thứ trong em, như trả lời hết mọi câu hỏi , hóa giải mọi buồn bực trong em . em đã ko còn ghét bản thân mình nữa , em đã ko cố thay đổi mình , ko cố bắt bản thân làm những điều mà mình ko muốn nữa, em đã ko cố gồng mình lên để sống khác vs bản thân, để là 1 người ko phải là mình nữa. Bây giờ em đã biết trân trọng và yêu quý bản thân mình hơn , em chấp nhận và hài lòng với con người mình hiện tại . Em đã ko còn buồn vì tại sao mình ít bạn, ko còn tiếc quãng thời gian đã qua của mình nữa. Vì em bị Asperger nên em coi những khó khăn đó như 1 lẽ tự nhiên phải có cho bất cứ ai bị As , em coi nó như di chứng bắt buộc của 1 căn bệnh để lại cho bệnh nhân khi người ta vô tình mắc phải . Nhưng có 1 điều mà em cần chị cho em lời khuyên để có thể em vượt qua nó, vì thật sự em ko chịu nổi mỗi khi nghĩ đến , có thể đó là 1 trong những hệ quả của As mà em phải chịu :đó là lòng tự trọng của em đang bị chà đạp, bạn bè luôn nói em là đứa chậm hiểu, thậm chí là ĐẦN vì những kém cỏi và trẻ con đến khó hiểu trong giao tiếp xã hội , ăn nói ko nên hồn. họ làm cho em ko muốn đối mặt với họ . em ko muốn gặp họ . Cái cách họ đối xử với em làm cho em cảm thấy họ chơi với mình chỉ vì thương hại hơn là tình cảm. Lòng tự trọng của em đã bị tổn thương rất nhiều mỗi khi nghĩ đến chuyện đó . Em rất muốn nói cho họ biết về những khó khăn của mình để họ có thể hiểu em và tôn trọng em nhưng em lại ko thể , em ko muốn nói ra điều đó . những lúc bạn bè nói mình như vậy, em chỉ biết im lặng . em thấy bất lực với bản thân mình quá chị T.A ơi. em ko muốn sống mà để bị người khác khinh thường mình thế này . em muốn được bạn bè tôn trọng. nhưng phải làm sao khi đó là vì Asperger - 1 căn bệnh ko thể điều trị hả chị T.A.

Những không có bó buộc nào để thực hiện bất kỳ điều gì đối với hội chứng Asperger. Trong thực tế, nhiều người trưởng thành thấy hội chứng Asperger là điều đáng hãnh diện. Những người này đặc biệt, và thường là những cá nhân thành công. Hơn nữa, họ là… chính họ.


câu nói này làm em băn khoăn.
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi phtran1302 » T.Hai Tháng 3 26, 2012 12:34 am

Chào em,

Tôi chưa được biết em là nam hay nữ, tuy nhiên, nhìn theo nick tôi đoán là nữ.
Tôi là 1 PH trẻ TK tham gia diễn đàn này. Con tôi, không phải Asperger, nên tôi thường hay ít đọc thông tin về Asperger. Topic của em làm tôi chú ý . Chú ý ở đây vì tôi cảm thấy em hoàn toàn bình thường, văn phong của em thể hiện trình độ hiểu biết và cả sự chính chắn. Thế thì em đừng tự ti bản thân mình, em có nghe bài hát "vì đó là em" - người ta không nhầm lẫn ai với ai cả, bởi vì mỗi cá thể có nét riêng của nó, em cũng đừng nên buồn, mỗi người có biểu hiện riêng khó khăn của mình. Người không phải là Asperger cũng có thôi em ạ.
Tôi không có kinh nghiệm về Asperger để chia xẻ với em, tôi chỉ có lời chia xẻ chân thành và động viên em trong cuộc sống.
Ah, tôi không nghe em kể về gia đình mình, ba, mẹ và các anh chị em của em đã hổ trợ em thế nào?
Tôi mong là em luôn có tình yêu thương, nâng đỡ và đồng cảm từ phía gia đình. Em tất nhiên vững vàng hơn. Riêng các bạn nào có những biểu hiện và lời nói khiến em buồn, em chỉ cần nói : các bạn có thấy vui hơn không, khi các bạn làm người khác buồn?
Chúc em thêm bản lĩnh và vượt qua các khó khăn của mình.
Sửa lần cuối bởi phtran1302 vào ngày T.Hai Tháng 3 26, 2012 12:43 am với 1 lần sửa.
Phương
phtran1302
 
Bài viết: 3031
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 3 16, 2009 12:45 am
Đến từ: Saigon, Viet Nam

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi phi » T.Hai Tháng 3 26, 2012 12:38 am

đó là lòng tự trọng của em đang bị chà đạp, bạn bè luôn nói em là đứa chậm hiểu, thậm chí là ĐẦN vì những kém cỏi và trẻ con đến khó hiểu trong giao tiếp xã hội , ăn nói ko nên hồn.


Anh nghĩ đơn giản như vầy . Vâng, có thể đúng là em chậm hiểu, nhưng có sao đâu ? Các bé TK trong diễn đàn này chậm hiểu hơn em, em thì có thể chậm hiểu so với bạn em, và bạn em chậm hiểu hơn anh Ngô Bảo Châu, còn anh Ngô Bảo Châu thì chậm hiểu hơn Steve Jobs... Có sao đâu? Chúng ta sinh ra để tận hưởng cuộc sống này -- không phải để xem ai chậm hiểu hơn ai trong quãng đời ngắn ngủi chúng ta được Thượng Đế ban cho.

Em rất muốn nói cho họ biết về những khó khăn của mình để họ có thể hiểu em và tôn trọng em nhưng em lại ko thể , em ko muốn nói ra điều đó .


Con người chúng ta cần có cân bằng . Những khi bạn bè đối xử với em như vậy, và khi em không nói ra, em làm mất đi sự cân bằng trong tâm hồn . Có người tìm lại cân bằng qua cách viết nhật ký, viết blog . Có những trang blog bắt đầu như vậy và tiến hóa thành 1 cuốn sách, 1 câu lạc bộ ... Em đã thử những việc tương tự như vậy chưa ? Văn, nhạc, các môn nghệ thuật ... là một cách để giao tiếp với xã hội , không cứ nói chuyện mới là giao tiếp em ạ.
Phi
Special Ed.
Hình đại diện của thành viên
phi
 
Bài viết: 5627
Ngày tham gia: CN Tháng 2 08, 2009 10:23 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Hai Tháng 3 26, 2012 3:36 am

Chào trang,

Chị cũng là một người "ngố" trong giao tiếp đây, chia sẻ với em. Nhưng nếu bạn bè gọi chị là đần thì chắc chị không để yên đâu, như anh Phi nói đó, đần hay khôn cũng chỉ là so sánh mà thôi, nên có ai đần hay khôn tuyệt đối đâu. Thậm chí có những tình huống khiến người khôn biến thành kẻ đần độn nữa, lúc đó ai sẽ cười ai?
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi trangkizd_91 » T.Ba Tháng 3 27, 2012 7:53 am

em cám ơn phtran1302 (em xin lỗi vì ko biết phải xưng hô thế nào ) , anh phi và chị rose đã quan tâm đến em . gia đình em ko 1 ai biết về điều này nên em ko có sự hỗ trợ nào từ gia đình , và gia đình tuy vừa là chỗ dựa nhưng cũng là 1 trong những áp lực trong cuộc sống của em về vấn đề này , ba mẹ em cũng buồn nhiều vì thấy ở tầm tuổi này đời sống của em lại trầm như vậy, ở nhà em cũng hay bị mắng , bị đem ra so sánh nhiều và cũng nhìn thấy những thất vọng của cha mẹ về mình khi thấy em ko được năng động hoạt bát và tinh anh như các bạn cùng tuổi.
nhưng có lẽ lập ra topic này đã làm em cân bằng được phần nào cuộc sống , em thấy tâm trạng , thái độ của mình tích cực hơn nhiều nhờ những lời khuyên của moị người .em cảm ơn rất nhiều

To chị rose : em chịu cái khoản cãi nhau chị ạ . em bị nói khó , cứ những câu dài + phức tạp là em chịu chết ko nói được nên ko cãi nhau được vs ai cả . huhu
trangkizd_91
 
Bài viết: 11
Ngày tham gia: CN Tháng 2 26, 2012 7:16 am

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi phtran1302 » T.Ba Tháng 3 27, 2012 7:10 pm

Chào em,

Em muốn gọi tôi là chị, là cô gì cũng được - không sao cả. Trong đây ai cũng gọi là "chị Tường Anh" nên tôi bắt chước chị ấy, em cứ gọi tôi là "chị" kẽo tôi "già" hơn chị Tường Anh, chỉ sẽ "kiện" tôi chết ah ! :lol:
Người mẹ thường là người gần gũi con mình và hiểu con mình hơn ai hết - Tôi nghĩ có thể mẹ em do bận rộn nên ít thể hiện quan tâm con khiến em cảm thấy lạc lõng. Em cứ ngồi thẳng thắn nói chuyện, tâm tình với mẹ, tìm sự đồng cảm nơi bà em sẽ thấy mình tự tin, vững vàng hơn. Tôi cho rằng mẹ em khoảng tuổi tôi thôi, chắc rằng cũng không có sự chênh lệch thái quá khiến bà khó cảm thông với em. Bên cạnh em còn có chúng tôi, những bà mẹ có con rối loạn TK và Asperger, có các chuyên gia nhiều kinh nghiệm, em cứ thoải mái bày tỏ về mình nơi đây, chúng tôi cùng đồng hành với em, em nhé.
Nếu con tôi mà được như em bây giờ, chắc chắn rằng tôi mừng đến ...ngất xỉu ! :o Do vậy, em vẫn còn hơn nhiều người lắm.
Phương
phtran1302
 
Bài viết: 3031
Ngày tham gia: T.Hai Tháng 3 16, 2009 12:45 am
Đến từ: Saigon, Viet Nam

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi xhtoday » T.Tư Tháng 3 28, 2012 3:36 am

Chào Trang,

Chị xin được làm quen với em, xin được làm bạn với em, nếu như em đã và đang buồn vì em chưa từng có bạn để tâm sự, thì chị hy vọng chị sẽ là người bạn đáng tin cậy của em.

Đọc văn phong của em, chị thấy em rất biết suy nghĩ, biết nhận định bản thân, nói chung rất tốt. Còn hơn những nhiều những thanh niên, học sinh, sinh viên khác: xinh đẹp, giàu có nhưng ham chơi, lêu lỏng, không biết suy nghĩ như em đâu.

Theo chị, em nên cật lực "theo đuổi" chị Tường Anh và anh Phi để 2 anh chị có thể cho em những lời khuyên hữu ích, giúp em hòa nhập tốt hơn.

Bản thân chị, chị sẽ cùng em chia sẻ, động viên em. Theo chị, sau này, khi làm việc ngoài xã hội, em nên chọn những ngành nghề nào ít phải giao tiếp thì sẽ ổn thôi.

Chị muốn chia sẻ với em 1 người tương tự như em nhưng vẫn sống tốt, làm việc tốt. Trong công ty của chị, có 1 người mà chị đoán là cũng là AS. Bạn ấy hiện nay là nhân viên của chị, phụ trách trang web của công ty. Đặc thù công việc không cần bạn phải giao tiếp nhiều. Về chuyên môn, bạn ấy làm đúng mọi điều chị giao. Nhưng chị giao việc giống như giao cho em bé ấy: phải vừa nói vừa viết ra, cụ thể, rõ ràng, chi tiết, hướng dẫn từng chút một... chứ bạn ấy không bao giờ tự làm hoặc chủ động làm. Mỗi lần chị cần nói gì với bạn ấy, bao giờ chị cũng yêu cầu bạn ấy bước vào phòng chị với cây bút và cuốn sổ trên tay (để ghi vào những điều chị vừa nói, không thì bạn ấy sẽ quên ngay). Ngoài ra, sau khi nói/giải thích xong với bạn ấy, chị còn bắt bạn ấy lập lại, để xem bạn ấy có hiểu đúng ý chị không (vì chị thấy, bạn ấy hay tự hiểu theo cách riêng của bạn ấy). Thêm nữa, mỗi khi chị yêu cầu bạn ấy làm điều gì, chị thường đào sâu bằng các câu hỏi "theo em, tại sao mình cần phải làm bản báo cáo này? Tại sao mình phải thống kê những con số này? Để cuối cùng, mang đến câu trả lời "mục đích/ý nghĩa" của công việc mà bạn ấy làm. Một khi bạn ấy hiểu đầy đủ, hiểu đúng thì bạn sẽ làm tốt.

Vì vậy, khi làm thì bạn làm tốt. Và vì chị cũng hiểu là bạn này có chút khác biệt (lúc đó chị không biết gì về Asperger, nhưng chỉ nghĩ, bạn này đang có khó khăn về giao tiếp), nên chị cần phải kiên nhẫn với bạn, để giúp bạn. Chứ nếu chị đánh giá theo đúng chuẩn của bên Nhân sự đưa ra, chắc chị đã cho bạn này thôi việc. (Quả thật, xã hội cần phải hiểu thêm về các trường hợp này để giúp cho các bạn hòa nhập với cuộc sống).

Lúc đó, chị chỉ nghĩ, bản chất công việc cần như vậy, miễn sao bạn ấy làm tốt là được. Còn những khác biệt, thậm chí là hơi kỳ quặc của bạn ấy, xét ra cũng vô hại, thôi mình hãy bỏ qua. Hãy thông cảm, vì nếu để bạn ấy đi tìm công việc khác, thì thật là khó khăn cho bạn ấy.

Chị cũng gặp 1 số vấn đề về khâu hành xử của bạn ấy (vì chị là Sếp trực tiếp mà). Mọi người phàn nàn như sau: Nói năng trên trời dưới đất, không biết nể sợ ai, không biết lớn nhỏ, không biết trên dưới. Mở nhạc rất to, hay nói nhảm/chửi nhảm 1 mình. Hay than van đòi chết, chết bằng cách nào không đau, chết như thế nào cho nhanh nhất, dễ nhất... (làm mấy em nhân viên mới sợ quá chừng). Đi xe máy thì buông tay lái, dang 2 tay ra rồi hát nhạc Trịnh (chị thấy mà thót tim). Ra công viên cạnh công ty nằm dài trên thảm cỏ (con gái mà nằm dài ngoài đường, người ta qua lại nhìn thì quá kỳ, dưới con mắt của người Việt Nam), hát um trời...

Cuối cùng, Sếp tổng phải mời chị vào để hỏi về trường hợp của bạn ấy. Chị tuyên bố đó là cá tính riêng của bạn ấy, tuy có chút bất thường nhưng đó là quyền của cá nhân bạn ấy, chẳng hại gì đến ai. Về công việc, thì chị hài lòng với bạn ấy. Thế là Sếp chị okie với quyết định giữ người của chị.

Sau đó, một việc vô cùng thú vị đã xảy ra: Ngồi bên cạnh bạn ấy là một bạn chuyên về tư vấn (công ty chị là cty dược, cần phải tư vấn nhiều cho khách hàng về sản phẩm). Bạn tư vấn có trình độ chuyên môn là dược trung.

Vào cao điểm của các chiến dịch marketing, các cuộc gọi tư vấn của khách hàng đến quá nhiều, bạn tư vấn không thể nghe xuể, nên chị có yêu cầu bạn Asperger hỗ trợ trả lời giúp. Đương nhiên là chị phải huấn luyện rất kỹ về sản phẩm, kỹ năng tư vấn (rất khó, cần đủ thông minh để hiểu cơ chế bệnh lý, cơ chế tác động của thuốc, cần có hiểu biết tâm lý, không chỉ hiểu câu hỏi bằng cái đầu mà cần hiểu bức xúc, lo lắng, phân vân của khách hàng bằng cả trái tim, trả lời không chỉ bằng lời mà còn bằng ngữ điệu...).

Kết quả là bạn Asperger đã và đang thực hiện việc hỗ trợ tư vấn một cách xuất sắc. Trên điện thoại, (chắc do bạn ấy không trực tiếp gặp mặt) nên bạn ấy làm rất tốt: giọng bạn ấy nhẹ nhàng, dịu dàng, dễ thương lắm lắm. Các ca tư vấn rất thành công, khách hàng rất hài lòng sau khi nghe tư vấn: cảm thấy cô nhân viên rất thấu hiểu khách hàng, có trình độ, có hiểu biết chuyên môn, trả lời thấu tình đạt lý, mà lại rất thân thiện, rất hòa nhã. Tất cả các đánh giá đó chị phải theo dõi liên tục (vì cty có ghi âm tất cả các cuộc gọi tư vấn) để chị kiểm tra và đánh giá hiệu quả.

Chưa kể, có một số anh chàng nghiện cô bạn này đến nỗi gọi lại đòi làm quen, đòi đến cty xem mặt, v.v....

Trang thấy đó, chị đã khám phá ra một ưu điểm bất ngờ ở cô bạn này. Công ty chị đã từng tuyển qua 3 nhân viên tư vấn (có trình độ chuyên ngành dược), chưa từng có ai làm tư vấn tốt hơn cô bạn Asperger này. Thậm chí, cô nhân viên tư vấn hiện tại, vẫn không thể làm tốt hơn.

Nhưng hàng ngày, cô bạn Asperger của chị vẫn thường cô độc, yếm thế và hay tưởng tượng mọi người ghét bỏ mình, coi thường mình. Một điều quan trọng mà cô nhân viên của chị kém Trang là cô không biết mình bị Asperger, mà cô chỉ căm ghét bản thân (như Trang đã từng), đổ lỗi tại gia đình không ai hiểu và thế giới này không ai hiểu mình và hay đòi chết.

Kể cho Trang thấy để mong Trang tự tin hơn. Vì chị nghĩ ai cũng có điểm mạnh của mình. Kể cho Trang thấy để em làm tăng thêm cái tốt, cái tích cực, và bớt đi những khó khăn, những tiêu cực của mình (ghét bỏ bản thân...).

Thêm nữa, nếu mẹ em có thể hiểu được em thì tốt quá. Hạnh phúc nhất trên đời là có người mẹ tốt. Nếu hiểu ra, mẹ em sẽ là cầu nối cho em với những người còn lại trong gia đình.

Chị hy vọng rằng, sau cái ngày mà em biết mình là Asperger thì em ngày càng cải thiện hơn, bước thêm nhiều bước tích cực hơn. Mong rằng một ngày không xa, em hoàn toàn hòa hợp và hạnh phúc trong gia đình, và sau nữa là trong xã hội.

Thân ái,

chi Huong
xhtoday
 
Bài viết: 52
Ngày tham gia: T.Ba Tháng 7 12, 2011 7:15 pm

Re: Tuổi trưởng thành và Asperger

Gửi bàigửi bởi Rose » T.Tư Tháng 3 28, 2012 8:43 am

Đọc bài của Hương mà mình thấy giật mình luôn ấy. Phải chăng có biên giới mong manh giữa những người đặc biệt hướng nội và những người AS, hay là vì mình không biết phân biệt như thế nào. Mình xin tự giới thiệu với Hương, mình làm cùng ngành với bạn đấy, chỉ khác H đang làm sếp còn mình thất bại trong nghề nghiệp.
Mình vốn là người thất bại thảm hại trong giao tiếp, rất hay chán nản. Giữa đám đông mình hoàn toàn lạc lõng không hòa nhập được, không chen vào câu chuyện chung được, rất vụng về ngượng ngập.
Nhưng khi đọc về AS, có bộ câu hỏi sàng lọc thì mình có vẻ không phải dạng người AS. Mình không có biểu hiện liều lĩnh chẳng sợ gì của cô bé trong công ty H. Mình không giao du rộng nhưng hầu như lúc nào cũng có bạn thân, nhiều bạn bè qúy mến. Hơi khác em Trang và cô bé trong công ty H, mình có trí nhớ khá tốt, không mấy khi phải ghi vào sổ vì sợ quên, học thuộc lòng vanh vách (không đến nỗi thuộc vẹt), đã có thời thích viết truyện (dù viết hơi khô), viết cả truyện cười gửi báo trường,... Thế nên chắc mình không phải người AS ?Vậy sao mình giao tiếp chán như thế. Trước đây mình cũng không thích nhìn thẳng vào mắt khi nói chuyện đâu, bây giờ khác rồi. Ở giữa đám đông thì vẫn thế, lạc lõng, mặc dù thấy mọi người hài hước mà mình lại không hòa chung được. Trong gia đình thì không như thế, hoặc với bạn thân. Có cô bạn thân nói thẳng rằng mình kể chuyện không thú vị, nói chuyện chỉ quan tâm đến vấn đề của mình không mấy quan tâm đến vấn đề người khác, mặc dù mình muốn quan tâm lắm. Phải chăng mình mắc 1 bệnh gì đó, hay là 1 dạng AS nhỉ?
Rose
 
Bài viết: 217
Ngày tham gia: CN Tháng 3 18, 2012 7:25 am

Trang kế tiếp

Quay về Hỏi Đáp (xin đọc lại những bài cũ trước khi hỏi)

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.26 khách.

cron