Chào anh Phi, chị Mỹ và các anh chị trên diễn đàn!
Tôi cứ băn khoăn mãi về việc tạo chủ đề mới (anh Phi có đề nghị) khi con của mình không có vấn đề trầm trọng nhưng có lẽ cũng là một trường hợp không quá hiếm hoi khi cha hoặc mẹ hoặc cả cha mẹ có khiếm khuyết khi phải nuôi dạy con cái là những đứa trẻ bình thường, hoặc giả là những đứa trẻ cần chăm sóc đặc biệt. Vợ tôi tạo nick này vì con trai đầu của tôi có những khi phát âm sai 1,2 phụ âm khi cháu hơn 2 tuổi và một số bác sĩ họ cũng có con như vậy nói là ở một tuổi nào đấy cháu sẽ tự hoàn thiện được. Bà xã định hỏi chị Tường Anh rồi lại thôi nhưng tôi lại quan tâm đến diễn đàn có những lý do nhất định anh chị ạ.
Vâng, như đã nói chuyện với anh Phi tôi là người bình thường cho đến gần 20 tuổi và bi chấn thương cột sống (spinal cord injury) 20 năm gần đây, anh Phi có biết những bệnh nhân kiểu này không ạ? Vừa mất vận động vừa mất cảm giác từ vết thương trở xuống, các cơ quan nội tạng mất kiểm soát và chịu đựng những cơn đau hàng ngày (pain and spinal injury... google search!). Có lẽ tôi cũng không cần kể nếu ai đó biết về chấn thương này (ở Mỹ bệnh nhân bị tai nạn kiểu này khá nhiều nhất là lái xe hơi lúc rượu bia và thậm chí chấn thương cổ, liệt tứ chi)...và tôi phải chiến đấu vâng, dùng từ chiến đấu với cuộc sống đúng nghĩa để có được một cuộc sống như bao người khác, hiện tại tôi có vợ và 2 con trai.
Vì vậy, anh Phi và chị Tường Anh những chuyên gia (tôi bị hấp dẫn bởi kiến thức uyên thâm và giọng văn truyền cảm của anh chị nhiều lắm) có những lời khuyên gì trong trường hợp này?!? Những khi nuôi con gặp khó chị Tường Anh hay anh Phi lại khuyên mọi người bình tĩnh làm một ly nước rồi bước tiếp, vậy như một người mẹ có con bình thường thì chị làm gì khi con gặp khó khăn? Hoặc như tôi có những lúc con cần giúp, khi sắp ngã, đói sữa, thay bỉm... mà tôi không thể làm được hoặc làm kịp khi mẹ các cháu đi vắng, thậm chí ngay cả lúc đó tôi cũng đang trong tình trạng cần giúp đỡ, thì tôi cần làm gì? Nghĩa là tôi cần làm gì để nuôi dạy những đứa trẻ bình thường và có thể trưởng thành như cha mẹ nó là người bình thường? Vâng, đó là câu chuyện hàng ngày và của gia đình tôi nhưng điều lớn hơn tôi muốn sẻ chia là những gì tôi viết sau đây.
Câu chuyện ở đây tôi muốn chia sẻ là vấn đề xã hội, cơ sở hạ tầng, vấn đề nhận thức của xã hội và cũng như nhận thức của chính bản thân những đối tượng bị tổn thương trong đó có người khuyết tật và những người liên quan tại Việt Nam. Ở Việt Nam có lẽ yếu tố lớn nhất là sự kỳ thị mang tính thương hại và coi rẻ những người cần trợ giúp, cũng bởi chi phối rất lớn từ cơ sở hạ tầng, trường học, bệnh viện, đường xá... lạc hậu, quản lý kém và thiếu minh bạch ... Vì cái quan niệm "Ốm tha già thải" cộng với cơ sơ hạ tầng yếu kém dẫn đến việc tôn trọng những người cần trợ giúp trở nên xa vời trong xã hội. Với những khó khăn và những rủi ro dễ dẫn đến từ môi trường bao gồm ô nhiễm không khí, thực phẩm, nguồn nước...con người dễ tin vào thần thánh, ma quỉ. Không biết chị Mỹ và chị Phương có nghĩ đến việc mấy người hàng xóm nhà mình họ còn nghĩ đến việc kiếp trước cha mẹ ăn ở thế nào đó để đến nay con cái bị như thế không? Trong khi đó việc đến viếng chùa chiền rất lộn xộn và cầu cúng những điều phi lý cho bản thân và gia đình họ, nhìn những cách họ chen lấn đến nơi Linh Thiêng tôi lại nghĩ đến khi nào những người khuyết tật đến được những sự kiện lớn, những buổi biểu diễn tại các sân vận động ... Chúng ta hay xem các buổi Shows trên truyền hình của các nước phương Tây thì thấy mấy người ngồi xe lăn "chễm trệ" ngồi hàng đầu, có được điều đó có lẽ sẽ là bước đi dài trong lịch sử của Việt Nam mà chúng ta cần "tranh đấu" đấy anh chị.
Có lẽ một ngày không xa tôi sẽ viết sách về việc Tôi Đi Học, Tôi Kinh Doanh, Tôi Chơi Thể Thao...hay Tôi Lấy Vợ để ngẫm lại một thời quá gian lao, người ta nói nghị lực vượt lên nhưng tôi lại nghĩ bởi mình sinh ra với Hai lần không may mắn (Là người khuyết tật trong một xã hội "Khuyết tật hệ thống"-GS Hoàng Tuỵ NXB Tri Thức) nên làm được chút gì đó mà mọi người cho là phi thường phải không anh Phi? Vì ở Mỹ một người như tôi anh ta sống bình thường chẳng có gì phi thường cả.
Cuối tuần một chút tâm sự và chúc anh chị vui vẻ bên gia đình!
PXT