gửi bởi Me TV » T.Năm Tháng 10 10, 2013 1:34 am
Cảm ơn anh Phi!
Em có đọc những bài dạy về phân biệt ngôn ngữ cảm nhận, ngôn ngữ diễn đạt của anh có thể chưa được hết tất cả nhưng cũng rất tích cực áp dụng dạy con, đúng là em hay sai con như: con đi lấy cái cốc cho mẹ hoặc nâng lên hai mệnh lệnh như: cho hai hộp sữa này vào ba lô, còn vỏ sữa này con cho vào thùng rác nhé, bé thực hiện tốt nhưng câu như của anh thì em chưa thử bao giờ thật, hồi hộp quá, tối về em sẽ thử ngay.\
Khoe với bác là em đã dạy con được khái niệm "chưa /rồi" rồi đấy ạ, những ngày qua em không hỏi dồn con nữa mà thiên về bình luận lải nhải kiểu như: KH ơi, chị ngọc anh chưa đi học về đâu, đấy, mẹ không thấy chị ấy ở nhà hoặc là con tắm xong chưa, xong rồi thì đứng lên mẹ mặc quần áo nhé, bé nhà em thích nước mà, lúc đầu theo thói quen là cứ con tắm xong rồi, mẹ liền túm lấy: thế thì đứng dậy đi, chị ta liền nói: không, con tắm tiếp, thế là mẹ tranh thủ sửa: vậy là con chưa tắm xong, chưa tắm xong nên tắm tiếp nhé. Nhiều tình huống khác em cũng áp dụng tương tự, bây giờ hỏi con làm cái gì chưa là trả lời chuẩn rồi chứ không trả lời bừa nữa đâu bác ạ.
Cái vụ "có/không" thì em vẫn mắc, hỏi có đi chơi không, nói có, có thích cô giáo đến nhà dạy không, nói không và đại để là những câu về nhu cầu, sở thích đấy anh ạ thì trả lời ổn nhưng sáng đưa con đến lớp muộn không kịp tập thể dục về bà hỏi: sáng nay con có tập thể dục không, vẫn có đều, chán thế cơ chứ.
Em sẽ thử kiểm tra lại ngôn ngữ cảm nhận của con xem thế nào vì con nhà em ghi nhớ rất tốt (đúng đặc điểm của trẻ này luôn, hì hì) nhiều khi em sợ con thuộc luôn cả câu trả lời chứ chẳng chơi, sợ mẹ lại sai phương pháp thì chết. Em sẽ thử và báo cáo lại anh, mong anh giúp em nhé.
Còn một vấn đề này nữa em mong anh cho em lời khuyên với ạ: em không biết làm thế nào để ở lớp con em nói to hơn.Mong anh đừng cười nhé, vấn đề này lúc đầu em cũng nghĩ đơn giản nhưng xem ra ngày càng nan giải và trầm trọng nên phải gửi thắc mắc lên đây mong mọi người chia sẻ và giúp đỡ. Cái này là cô giáo con phản ánh với em, con dạo này nhận thức rất tiến bộ, ở lớp ngoan ngoãn, cô chỉ buồn một điều là con nói bé quá (lúc trước không bị như vậy, sau một trận nghỉ ốm, phải cách hơn 1 tháng rồi đấy ạ tự dựng ra lớp cứ lí nha lí nhí) và điều em lo là cô bảo con có xu hướng càng ngày nói càng bé, đến nỗi như hôm qua cô phải nhìn vào miệng và đoán ý của con mới biết con nói gì. Đây là cô giáo đã gắn bó và con em rất quý cô chứ không phải cô mới hay lạ lẫm gì cả, chỉ cần mẹ xuất hiện là con nói to bình thường, về nhà thì nói to quá mức cần thiết, cứ the thé, the thé. Cô giáo nói nếu để con nô đùa tự do với các bạn thì con nói bình thường, thậm chí rất to. Cô đã dùng mọi cách như nịnh nọt, ôm ấp, động viên nhẹ nhàng, từ từ đúng như đã bàn với mẹ nhưng đã gần 2 tháng mà con chẳng tiến bộ gì hơn. Cô áy náy, mẹ bắt đầu hoảng vì cứ tình trạng này kéo dài thì đến bao giờ mới biết mách đây, thậm chí ngày càng lười nói với cô, cứ bê bát lên giơ giơ trước mặt cô chứ không chịu nói xin cô bát nữa, toàn phải để cô hỏi, con nói thế nào, hoặc là con làm sao mới bắt đầu lí nhí, có lúc cô đã mặc kệ không hỏi thì ta cũng nhất định không nói. Hôm qua cô bảo: em không biết làm thế nào nữa chị ạ, thời gian đầu đi con ít nói rồi bắt đầu nói to, rõ ràng rồi sau một đợt nghỉ tự dưng lại ra thế này làm cả đêm mẹ mất ngủ.
Em đã nghĩ phải tìm nguyên nhân nhưng thấy khó khăn quá, cô giáo còn nói hay con sợ em quá nhưng khi mẹ ở đấy rất quấn cô, thậm chí sà vào lòng cô, thơm cô, em đã ra lớp đứng ở ngoài quan sát con kể cả khi cô gọi con lên lấy sữa thôi nói xin cô cũng nói bé tí mà cô thì có quát tháo gì đâu, anh có giả thiết nào nữa không trong trường hợp của con em ạ, khi đưa bé ra ngoài, đi với em đấy ạ, con hỏi các bạn lạ ầm ầm, cứ sán vào: bạn tên là gì, thậm chí còn bảo đứa em họ ra nhà chơi: làm sao phải xấu hổ, nghĩa là cũng không nhát lắm nhưng sao lại cứ phải có mẹ hoặc người nhà mới nói to được ạ