gửi bởi Me TV » T.Sáu Tháng 10 11, 2013 7:02 pm
Hôm qua em có thử rồi anh ạ, khi em đưa ảnh cô ra hỏi con: ai đây con, con bảo: cô đào rồi cười hì hì, em bảo thế con thử xin phép cô đi vệ sinh như ở lớp mẹ xem nào, nói thế nào nhỉ, thì con em có nói: con xin phép cô con đi vệ sinh, nhỏ hơn nói với em một xíu thôi chứ còn to hơn rất nhiều nói với cô ở lớp, thì bình thường em đến đón con lúc chào cô về con nói to, rõ ràng lắm anh ạ.
Tuy nhiên hôm nay em đã đến tận trường, dự giờ gần hết buổi sáng và em ngờ ngợ ra nguyên nhân làm con nói bé là do không khí căng thẳng ở lớp. Em gửi con ở trường tư, lớp thường, không có học sinh đặc biệt vì theo lời của hiệu trưởng con em là một đứa rất khá có thể học hòa nhập bình thường với các bạn, lớp có 2 cô 20 cháu. Đối với con em cô khá mêm mại vì em cũng đã gửi gắm cô rồi nhưng với cái bọn giặc còn lại không quát chúng nó nhiều khi cũng không được. Cũng phải thông cảm với cô thôi, cô cũng chẳng muốn nói to cho đau cổ họng nhưng khổ nỗi nhiều đứa không nói to nó cứ ỳ ra anh ạ.
Hôm nay lúc cô điểm danh mẹ ngồi ngay bên cạnh, khi cô gọi tên con, con nói "con dạ cô ạ" nhưng mà nói bé lắm. em đón con thường là lúc các cô gần đến giờ trả trẻ các con được chơi tự do, không khí không đến nỗi trang nghiêm, căng thẳng như giờ học trên lớp, các con được tự do nô đùa. Em nghiệm ra điều đó vì kiểm lại cả quá trình của con, con em đặc biệt sợ tiếng quát to + với gương mặt cau có (chứ với âm nhạc to hay còi xe cũng không đến nỗi sợ như thế). Khi con còn bé, nghĩ con chưa biết gì nên mẹ có lúc cãi nhau với bố kịch liệt trước mặt con, khi con hơn 1 tuổi, bắt đầu phản ứng dữ dội khi thấy mẹ và bố to tiếng (hồi ấy mới lấy nhau kinh tế khó khăn nên hai vợ chồng cũng hay to tiếng lắm). có lần con khóc thét, đạp đầu vào tường làm em sợ quá, sau đó em đã cố hết sức hạn chế không to tiếng trước mặt con nhưng có lúc bực quá cũng quên mất, khổ thế. Hồi đầu khi nghe bác hàng xóm mắng chị bên cạnh nó cũng sợ hãi hét ầm lên; sau đó một thời gian đi nhà trẻ thì đỡ hơn, em đã mừng chắc con quen với môi trường ở lớp có tiếng quát rồi, dù thời gian đầu về nhà con bị khủng hoảng kinh khủng, cứ đêm dậy là la hét, nhưng chỉ mất 1 tuần thôi. bây giờ thình thoảng mẹ quên mà kể chuyện gì bức xúc với âm lượng như cãi nhau và gương mặt cau cau là chị ta lại đập vào người mẹ và bịt mồm mẹ lại chứ không đến nỗi phản ứng gay gắt như trước đây nữa. Nhưng có lẽ một thời gian đầu năm học thanh tra kiểm tra nhiều cùng lúc con em nghỉ ốm. Khi đi học lại cô bị áp lực dạy các con nhiều hơn nên cũng quát tháo nhiều hơn, vì thế mà con nói bé đi chăng.
Nhưng muốn con đi vào môi trường hòa nhập thì phải chấp nhận thôi, tránh làm sao được, cô không quát con là tốt lắm rồi chứ quát các bạn khác trong lớp thì có ở đâu mà không có, thậm chí ở lớp chuyên biệt ở trường con em còn thấy các cô còn quát to hơn, ở các trường công cũng không tránh tình trạng đó được. Sau này khi ra ngoài cuộc sống, ở tập thể nào mà tránh được có lúc có người nói to cơ chứ, làm thế nào để con có tâm lý thoải mái hơn và chấp nhận được những âm thanh đó hả anh.