Có một bạn đăng một câu danh ngôn, đại khái là có khi tự mình phải giải quyết nỗi buồn của mình, phải lau khô nước mắt . Tình cờ mình lại đang nghe Buồi ơi, chào mi của bác Nguyễn Ánh 9 sáng nay. Nhiều người nghĩ Buồn ơi, chào mi tức là chào tạm biệt, hết buồn. Đúng ra thì "chào" đây là chào buổi sáng . Ý bác Nguyễn Ánh 9 nói rằng sáng ra thức dậy, phải chào buồn vì buồn ở với bác quanh năm.
Vì sao mình dám đoán vậy ? Vì bác NA9 viết bài này từ cảm hứng tiểu thuyết cùng tên Buồn ơi, chào mi / Bonjour Tristesse của Francoise Sagan viết khi bà ta mới có 18 tuổi, năm 1954. Trong tiểu thuyết này có câu:
Le seul bien qui me reste au monde
Est d’avoir quelquefois pleuré.
(Tài sản còn lại duy nhất của tôi trên thế gian này là đôi khi đã khóc)
Vậy thì bạn nên tin tôi rằng bác NA9 không chia tay với buồn, mà là chào buồn khi gặp nó hàng ngày. Vì vậy bác mới viết câu cuối cho bài hát là "buồn ơi xin đến với ta". Góc nhìn về buồn của bác khác hẳn với Đức Huy khi ĐH viết "tôi có người bạn thân, người ấy tên là buồn". Trong bài đó, ĐH kết bằng câu "chắc lần này, buồn ở lại đây mãi".
Đức Huy và bác Nguyễn Ánh 9, mỗi người nhìn "buồn" với góc độ khác nhau.
Giờ thầy trả lời bạn T, chắc đang thắc mắc vì sao thầy nói em nghe và phân tích bài hát trên. Em đang sống những ngày sôi động nhất: khám phá bản thân và cuộc đời, luôn tích cực, vui vẻ khi làm việc với các bạn TK. T nên sáng tác một bản nhạc đặt tên là "Vui ơi, chào bạn". T và nhiều bạn khác nữa ở Ban Mai là phiên bản tích cực của Cécile trong Bonjour Tristesse. Các em sống mạnh mẽ như Cécile, và mỗi ngày làm việc với các em luôn là niềm vui.