Đôi lúc stress quá mình lại hoang tưởng vì muốn được thế này thế khác...Nhiều khi mông lung huyễn hoặc, mộng mị.... Khi khóc được thì đỡ, còn khi không khóc được, thì chỉ muốn ...chết cho rồi !
hà hà, mình thì không phải vậy rồi. Phuong có biết tại sao nhạc, khác với món ăn, là universal không? Tức là 1 bản nhạc hay thì gần như người dân xứ nào nghe cũng thấy hay. Nhạc, nói theo âm luật và toán học, tạo ra các "căng thẳng" và "dễ chịu". Vd nhe, như trong câu "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy ..." Ở chỗ câu "em mấy", hợp âm đi từ gam thứ qua gam 7 trước khi qua hợp âm kế tiếp. Khi nghe, nó tạo các hiệu ứng làm chúng ta đầu tiên là căng thẳng và sau là thoải mái, mà dân gian gọi là "nghe chỗ này phê" là vậy đó.
Hay trong bài "Người về" của Phạm Duy (nghe cô Thái Thanh hát ở dưới), ở đoạn cuối bác Phạm Duy tăng độ cao lên quãng 3, tạo hiệu ứng làm cho bản nhạc đang buồn chuyển qua vui hơn, để nói về đoạn người con nghe tin cha trở về, đất nước đã hòa bình. Âm nhạc kỳ diệu như vậy đó P, nó là một sản phẩm vừa nghệ thuật, vừa khoa học.
Mẹ có hay chăng con về
Chiều nay thời gian đứng im để nghe
Nghe gió trong tim tràn trề
Nụ cười nhăn nheo bỗng dưng lệ nhoè
Em có hay chăng anh về
Thoạt nhìn người yêu ngỡ trong mộng mê
Ai dám mong chi xuân về
Nào ngờ vườn đêm có bông hoa kề
Con có hay chăng cha về,
lời ca hồn nhiên líu lo ngoài kia
Chinh chiến đã qua một thì,
tuổi thơ nở trên biết bao ê chề