Năm 1990 mình làm ở ban đại diện Hà Nội , nữa kia thì ở trong Sàigon. Lúc đó điện thoại còn lạc hậu lắm phải đăng ký qua tổng đài đợi hàng tiếng đồng hồ mới được kết nối nói chuyện, mà đâu phải muốn gọi lúc nào cũng được đâu, nên trông chờ bồ câu đưa thư thôi . Cùng hoàn cảnh với mình có tên bạn thân, thứ bảy nào hai đưa 1 con trai, 1 con gái cứ tha thẩn đi ra quảng trường Ba Đình ngồi ngay chổ có khóm tre ngó vô Lăng Bác mà nói chuyện về một nữa ở xa kia

.
"Nhớ" là đề tài của hai đứa, được đưa ra so sánh , ghép với đủ thứ. Rốt cuộc được đúc kết thành 1 câu " Nhớ muốn đứt ruột" , và từ đó mỗi khi đứa này hê lên " T ơi , C muốn đứt ruột quá " hoặc "C ơi T xin dìa đây, chắc đứt ruột rồi" là hiểu :nhớ lắm lắm rồi đó. Rồi thì cả hai người trong sàigon cũng biết "đứt ruột là gì" và họ cũng khoái từ đó.
Nói dài vòng 1 chút, Phi biết không là sợ xa cách, người còn lại sẽ nhớ đến đứt ruột mất thôi. Thằng con mình nói Sến như con hến, thì có nhưng thực sự là vậy.

.
Lúc xưa thì sợ vậy, bây giờ thì khác hơn cái "sợ đứt ruột", mà nghĩ đứt ruột sớm quá ai lo cho con đây , vậy đó.