Bạn là người Mỹ. Đó là lần đầu tiên bạn tới Việt Nam. Bạn không nói ra nhưng mình biết bạn mong đợi một chuyến đi thú vị.
Bay hãng hàng không Nhật, về tới Sài gòn là đêm rồi. Nằm thao thức mãi, tới 4h sáng thì mình gọi bạn dậy. Hai đứa nhào ra phố thôi. Nằm đây không ngủ được, thấy trời sáng dần, nghe tiếng xe máy, nó hừng hực lắm.
Sáng hôm đó, mình chở bạn trên chiếc xe wave, chạy khắp nẻo phố. Đường phố vắng tanh. Mới 4h mà.
+ Bạn thấy không. Giờ là lúc Sài gòn đang ngủ. Tí nữa, bạn sẽ thấy cô gái SG thức dậy…
+ Đó, bạn thấy người ta mở các cửa sổ ra không? Đó là lúc cô gái SG mở mắt đó. Nhìn kìa, người ta rửa đường, chẳng phải là rửa mặt sao?
+ Người ta quét đường kìa bạn, đó là cô gái SG đánh răng đó.
Cứ như vậy, mình hứng lên, tìm những visual cue cho bạn hiểu SG là một cô gái đang thức giấc. Chạy vòng như vậy suốt, tới 7h sáng thì vào Phở Pasteur ăn, rồi đi một quán café quen thuộc để bạn kêu liên tiếp 3 ly café sữa nóng.
Rồi chiều tối, dưới ánh đèn quảng cáo rực rỡ, mình cho bạn biết cô gái SG đang trang điểm ra phố... Rồi cơn mưa bất chợt đổ xuống, gội rửa hết son phấn, trả lại nét mặt mộc buổi sớm...
Tới giờ thì bạn đã về VN được 3, 4 lần gì đó rồi. Bạn đã quen, có thể tự đi lại, có thể tự gọi món, gọi café bằng tiếng Việt. Bạn còn dặn mình đi XXX Lê Quang Định ăn Bún mắm nữa mà.
Nhưng lần nào về VN cũng vậy, bạn vẫn yêu cầu mình chở bạn trên chiếc xe wave đó để ngắm SG thức giấc. Bạn không gọi đó là tour, bạn dùng một từ ma mị khác. Bạn gọi nó là “Saigon ritual”. Bạn nói như vầy: “Trong đời mình, nhứng trải nghiệm nhớ như in chỉ đếm được trên bàn tay, và Saigon ritual này là một trong số đó”.